Tiêu Trần nhìn chằm chằm đôi mắt của Hạ Nhi, lúc này trong đôi mắt xinh đẹp không có hận thù, không có bi thương, chỉ có kiên quyết.
"Được."
Tiêu Trần khẽ gật đầu.
Bắt đầu từ ngày hôm nay, Hạ Nhi trở thành người đệ tử ký danh thứ hai của Tiêu Trần.
"Tiền bối." Lúc này Chương Long đi tới.
Gương mặt thiết huyết hán tử này uể oải, mắt đầy tơ máu.
Nhưng điều hiện tại hắn ta lo lắng hơn chính là xử lý những thi thể này như thế nào.
Đào hầm chôn sao? Nhiều thi thể như vậy thì nó cũng là một công trình vĩ đại.
Đốt? Tìm rơm củi ở đâu, tối hôm qua mới vừa mới mưa.
Nếu như không xử lý, để mặc thi thể như vậy, không nói về tình cảm là không ổn, chỉ là chỗ này nhiều thi thể quá, sợ rằng đến lúc đó sẽ gây ra ôn dịch.
Tiêu Trần biết Chương Long muốn nhờ mình, Tiêu Trần cũng không từ chối.
Tiêu Trần dùng đặc tính hút vật thể của Chấn Thiên Thức, hút một lượng lớn bùn đất từ phía xa đến, bắt đầu chôn thi thể được sắp xếp trên đất trống.
Một phần mộ vĩ đại mai táng năm nghìn người, cứ như vậy xuất hiện bên trong tòa Long thành.
Mọi người vẫn bình tĩnh, thời điểm nấm mồ vĩ đại được chất lên lại khóc lên.
Tiếng khóc to lớn hợp lại truyền đi rất xa, rất xa.
Phần mộ này mai táng người nhà, bạn bè của bọn họ, cũng mai táng hy vọng của bọn họ.
Mọi người nhìn phía xa, thế giới này còn có chỗ dung thân của bọn họ hay không?
Nhưng có lẽ bọn họ không biết, cái chết đã tới gần bọn họ, độc quỷ kinh khủng đang ẩn núp trong thân thể bọn họ.
"Đi thôi, đi theo tôi đi, sẽ khá hơn thôi, tin tưởng tôi." Tiêu Trần dẫn những người may mắn còn sống sót đi về một phía xa.
Trong đội ngũ này mới tăng thêm một đội ngũ chừng ngàn người.
Bọn họ chính là người được Miếu tiên sinh che chở, sinh sống trong tiểu động thiên.
Tiên sinh không còn nữa, cũng sẽ không còn nhà, bọn họ không thể không bước trên con đường tìm kiếm chỗ dung thân lần nữa.
Tiêu Trần mang theo bọn họ.
Đón lấy ánh mặt trời, Tiêu Trần phất phất tay với phía xa, nơi đó thật sự có thế ngoại đào nguyên.
Con đường luôn rất cực khổ.
Vẫn sẽ không ngừng có người ngã xuống.
Tiêu Trần bắt được mấy con dã thú to lớn, để chúng nó vác một ít người già yếu.
Hai ngày này Chương Long có chút lo lắng, bởi vì đường Tiêu Trần tiến tới lại chính là mục đích của bọn họ.
Chương Long sợ đến lúc đó sẽ xảy ra vấn đề gì.
Tiêu Trần biết Chương Long đang lo lắng suy nghĩ gì, nhưng Tiêu Trần lại không nói gì.
Hắn vẫn luôn suy nghĩ làm sao cứu những người bị lây độc quỷ.
Hôm nay đã là ngày thứ ba, sợ rằng độc quỷ sẽ phát tác rất nhanh.
Đột nhiên Tiêu Trần nhớ lại một vật, đó chính là giải dược mà Tử Thần luyện chế.
Loại giải dược này có khả năng giải trừ hết một nửa độc trên người mình.
Như vậy, có phải cũng có thể giải trừ độc quỷ hay không?
Chữa ngựa chết thành ngựa sống, ngược lại cũng không có biện pháp khác.
Tiêu Trần đánh ra một cái mương nhỏ, dùng Chấn Thiên Thức để hút tới một ít nước.
Hòa tan giải độc đan trong bình ngọc vào mương.
Chuyện này thì không có cách nào.
Số lượng người nhiều lắm, chỉ có thể dùng phương pháp này pha loãng giải độc đan, còn như hiệu quả như thế nào thì phải mặc cho số phận!
Uống xong nước đã được hòa giải độc đan, mọi người tiếp tục đi.
Hạ Nhi xem tất cả chuyện Tiêu Trần làm ở trong mắt, tâm đầy cảm kích.
Lần này rốt cuộc ông trời cũng mở mắt, cho đến sáng sớm ngày hôm sau cũng không có ai chết đi vì cảm nhiễm độc quỷ.
Nói cách khác giải dược của Tiêu Trần hữu hiệu rồi.
Đương nhiên nếu như để Tử Thần biết Tiêu Trần dùng hết giải độc đan như vậy, nhất định sẽ tức đến hộc ba lít máu.
Bởi vì nguyên vật liệu của giải độc đan đều là cực kỳ hiếm thấy, là thiên tài địa bảo có thể giải bách độc.
Sở dĩ không có hiệu quả quá lớn đối với độc trên người Tiêu Trần, đó là vì độc trên người Tiêu Trần thực sự quá độc.
Kỳ thực dược hiệu của giải độc đan vô cùng mãnh liệt, để cứu những người này chỉ cần hai ba viên là đủ rồi.
Kết quả Tiêu Trần dùng cho hết sạch sành sanh một lọ mười viên.
Không có vấn đề độc quỷ, giống như đường xá lại trở nên bằng phẳng hơn.
Đến ngày thứ bảy, rốt cuộc mọi người cũng nhìn thấy một ngọn núi lớn.
Một tòa thần sơn tỏa ra ánh sáng lung linh.
Một con hỏa phượng màu đỏ xoay quanh bay múa ở đỉnh thần sơn.
Tiếng chim hót êm tai truyền khắp toàn bộ trời đất.
Tất cả mọi người đều quỳ xuống, bái lạy thần sơn, lệ rơi đầy mặt.
"Về nhà." Tiêu Trần nở nụ cười.
Lúc này Hạ Nhi lại thận trọng đến gần Tiêu Trần.
"Sư phụ." Hạ Nhi hơi trúc trắc gọi một câu.
Trải qua thương lượng, Chương Long đồng ý để Hạ Nhi chuyển môn hạ sang làm một đệ tử ký danh của Tiêu Trần.
Đây là lần đầu tiên trong nhiều ngày như vậy tới nay, Hạ Nhi gọi Tiêu Trần là sư phụ.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận