Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Đại Đế Chui Ra Từ Trong Mộ

Chương 874: Cuộc di dời lớn

Ngày cập nhật : 2025-09-10 15:14:48
Sở Mộc Tâm, một cái tên bình thường thế nào.
Cây cỏ có bản tâm, hà tất cần người chiết.
Kỳ thực tên giống như thế này có thể vô cùng đơn giản, không có phẩm tích gì tốt.
Nhưng trong đơn giản, lại ẩn chứa chân lý đơn giản nhất của đại đạo.
Theo đuổi trái tim của mình, là một người tuân theo nội tâm, không phải người sống một đời là vì không để nội tâm mình thất vọng mà sống sao.
Sở Mộc Tâm quay đầu nhìn đội ngũ hoàng đế đứng ngay ngắn, những người này đều là con cháu của ông ta.
Trong mắt Sở Mộc Tâm tràn đầy thần sắc trách trời thương dân, như là lão tăng thành tín nhất thế gian.
"Bắt đầu đi!"
Sở Mộc Tâm nhẹ nhàng nói, tiếp đó nặng nề quỳ xuống.
Theo Sở Mộc Tâm quỳ xuống, tất cả mọi người giống như quỳ xuống giống như là sóng biển.
Thiên địa hoàn toàn yên tĩnh.
Chỉ có Sở Mộc Tâm ngẩng đầu nhìn trời xanh, thần sắc trang nghiêm mà ngưng trọng.
Chẳng biết từ lúc nào trong tay Sở Mộc Tâm xuất hiện ba cây hương dài màu vàng, hương dài bốc cháy lên mang theo khói lượn lờ.
Khói mờ bay lên không trung, trời cao yên tĩnh bắt đầu chấn động.
Nhìn bầu trời rung động, Sở Mộc Tâm cao giọng nói.
"Xưa thủa hồng hoang mới bắt đầu, a~. Hỗn độn, ngũ hành còn chưa vận hành, a~. Nhật nguyệt còn chưa phân rõ, a~. Có chăng người đứng ra đội trời đạp đất, a~. m thanh như Thần Hoàng ngự giá, a~. Đứng ra phân xử đục trong cho bầy sinh linh.
Hoàng Tích tạo âm dương, thần sinh bảy chính sách, a~. Ánh sáng tinh hoa che chở một phương, a~. Điềm báo vạn vật an khang, quần thần dám chỉ chứng, a~. Bẩm báo lên đế hoàng."
Khi lời khấn tế của Sở Mộc Tâm vang lên, trời cao chấn động dần an tĩnh lại.
Sở Trung Thiên nhìn trời cao đã an tĩnh lại, nặng nề dập đầu ba cái.
Nhẹ nhàng nói hai chữ: "Cảm tạ."
Làm xong những chuyện này, Sở Mộc Tâm đứng lên, quay lại nói với con cháu sau lưng mình: "Đại Sở ta từ khi kiến quốc tới nay đã chinh chiến liên tục mấy năm, đòi hỏi vô độ."
"Thế nhân đều là cho rằng Đại Sở hoàng đế ta là hạng người ngu ngốc, ta biết các người khổ trong lòng, nhưng vì hàng tỉ sinh linh, chút khổ ấy của các không coi là cái gì."
"Các đời hoàng đế Đại Sở không ngừng cướp đoạt bảo vật thiên địa, chế tạo ra 3450 chiếc Bảo Thuyền, có thể chứa mười tỉ sinh linh."
"Màn đêm vĩnh cửu sắp buông xuống, hôm nay chính là lúc Đại Sở ta hồi báo cho hàng tỉ sinh linh của thiên hạ này."
Sở Mộc Tâm vung tay lên: "Đi thôi."
Tất cả hoàng đế nặng nề dập đầu ba cái với Sở Mộc Tâm, đứng dậy rời đi.
Trên trời cao, mấy ngàn chiếc Bảo Thuyền to lớn rời khỏi nơi này cực nhanh.
Ngày này, phía trên tất cả tòa thành lớn ở mảnh đại lục này đều xuất hiện một Bảo Thuyền to lớn.
Sự kiện được hậu thế xưng là "Cuộc di dời lớn" đã kéo màn che vào ngày hôm nay.
Bầu trời rộng rãi thoáng đãng, chỉ còn một Bảo Thuyền to lớn nhất ở lại phía trên hoàng thành.
Bởi vì Sở Trung Thiên không có Bảo Thuyềnnên cũng ở lại nơi này.
Sở Mộc Tâm cười cười nói với Sở Trung Thiên: "Tiểu tử kia, vậy sẽ giao Bảo Thuyền này cho ngươi, hơn trăm triệu con dân đô thành Đại Sở cũng đều ở trong lòng bàn tay của con."
Sở Trung Thiên vì kích động mà cơ thể hơi rung rung.
"Nhất định không phụ kỳ vọng của thánh tổ." Sau khi Sở Trung Thiên hành lễ rồi rời đi cực nhanh.
Rất nhanh một tin tức dùng phương thức bùng nổ nhanh chóng truyền ra đô thành Đại Sở.
"Màn đêm vĩnh cửu sắp buông xuống, trong hôm nay mọi người phải lên thuyền, mà Đại Sở sẽ dẫn dắt mọi người tìm được chỗ ở tốt hơn."
Mọi người mờ mịt, mà trong lúc đó một tin tức khác đã truyền bá ra.
Đại Sở chinh chiến và cướp đoạt không ngừng, chính là để chế tạo Bảo Thuyền có thể tiếp nhận số lượng lớn sinh linh.
Mấy trăm ngàn năm trước, Đại Sở đang chuẩn bị cho ngày hôm nay.
Mà những hoàng đế bị gọi là bạo quân, người mà mọi người hận không thể ăn thịt uống máu bọn họ, lại không vứt bỏ bọn họ.
Các hoàng đế Đại Sở vốn có thể nhẹ nhàng rời đi, nhưng bọn họ cũng không làm như vậy.
Bọn họ lựa chọn mang theo con dân của mình, chịu trách nhiệm cho mình lại cũng chịu trách nhiệm cho muôn dân trăm họ trong thiên hạ.
Như thế là thương xót bực nào, như thế là đại khí phách bực nào.
Thiên hạ rối loạn, nhưng trong loạn lại có trật tự.
Mọi người bắt đầu lên thuyền, mang theo mờ mịt đối với mọi chuyện, mang theo bất an đối với con đường phía trước.
Nhưng những người được chứng kiến từng bóng người mặc long bào đứng trên Bảo Thuyền, thì đột nhiên lại an định lại.
Đúng vậy, chung quy Đại Sở sẽ không vứt bỏ bọn họ,
Sở Mộc Tâm đứng trên tế đàn, xung quanh đã không còn ai, thoạt nhìn ông ta có chút cô độc.
Nữ tử mặc cả người hắc bào đi tới từ xa phương, sắc mặt nữ tử hơi tái nhợt, tinh thần hơi uể oải.
Nhìn thấy nữ tử, Sở Mộc Tâm cười cười: "Đại Tế Tự, an hảo."

Bình Luận

0 Thảo luận