Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Đại Đế Chui Ra Từ Trong Mộ

Chương 1567: Một con heo

Ngày cập nhật : 2025-09-10 15:17:27
Hắn trong miệng Tiêu Trần ma tính, đương nhiên là chỉ ý thức do Tiêu Trần hoàn chỉnh lưu lại.
Tiêu Trần ma tính nói không sai, chỉ có Tiêu Trần hoàn chỉnh, mới là đỉnh phong chân chính của thời đại này, là loại đỉnh phong lúc nào cũng có thể tiêu diệt đại đạo.
Tiêu Trần trợn trắng mắt, nói thầm trong lòng, "Nếu có thể hỏi ra cái gì, thì còn phải làm phiền tới ngài sao, phi!"
"Cậu tin tưởng kỳ tích không?" Tiêu Trần khó hiểu hỏi.
Tiêu Trần ma tính mở mắt nhìn chằm chằm Tiêu Trần, vẻ mặt như nhìn đồ thần kinh.
Kỳ tích, đó là thứ kẻ yếu mới có thể khẩn cầu.
Tới trình độ như bọn họ, vẫn còn tin tưởng cái thứ kỳ tích kia, không phải thần kinh thì chính là não tàn.
"Bà nội nhà mi đừng nhìn như kiểu nhìn đồ ngu chứ, tên kia nói với tôi như vậy đấy." Tiêu Trần suýt nữa thì nhào tới đánh cho Tiêu Trần ma tính một trận.
"Hắn nói tôi cũng không tin." Tiêu Trần ma tính cười lạnh.
Đột nhiên Tiêu Trần ma tính chăm chú nhìn chằm chằm Tiêu Trần, khiến cho Tiêu Trần tê cả da đầu.
Tiêu Trần một tay giơ Tiêu Mỹ Lệ lên che trước mặt mình: "Con gái của cậu đang ở trên tay tôi, cậu đừng làm loạn đấy, không tin thì không tin, mọi người đều là người có thân có phận, động khẩu bất động thủ hiểu không!"
Tiêu Trần biết con hàng Tiêu Trần ma tính đó vẫn luôn coi quạ đen nhỏ đó như con của mình.
Nếu không dựa vào tính tình lãnh đạm, làm sao có thể để một con quạ đen nhỏ ồn ào ở bên cạnh mình nhiều năm như vậy.
"Cậu nên tin." Tiêu Trần ma tính như có điều suy nghĩ gật đầu.
"Tôi nhổ vào, dựa vào cái gì ông đây phải tin." Vẻ mặt Tiêu Trần khinh thường.
"Bởi vì cậu đủ yếu." Tiêu Trần ma tính gật đầu như thật.
"Phụt..." Tiêu Trần suýt thì phun ra một búng máu, lý do này rất xác đáng.
"Ông đây nói thêm với cậu câu nào, thì chính là đầu heo." Tiêu Trần mang theo Tiêu Mỹ Lệ quay đầu rời đi.
"Thực lực của cậu, nhiều năm như vậy vẫn không thể khôi phục, cậu nghĩ là nguyên nhân gì?" Tiêu Trần ma tính thản nhiên hỏi.
"Vì tôi xui quá chứ sao!" Tiêu Trần trôi chảy đáp một câu.
"Cậu quả nhiên là đầu heo." Tiêu Trần ma tính thoả mãn gật đầu, sau đó nhắm hai mắt lại.
Tiêu Trần suy nghĩ một chút, đột nhiên cảm thấy mình thật sự là một con heo.
Mình chưa từng tỉ mỉ nghĩ tới, nguyên nhân vì sao từng ấy năm tới nay thực lực cũng không hề khôi phục.
Trước đây thân thể gần khôi phục, kết quả tới một tên Bạo Thực.
Cuối dẫn đến mình phải đi chuyển sinh.
Theo thiên tư sau khi chuyển sinh, cho dù Tiêu Trần nằm mặc kệ mọi thứ, hiện tại cũng có thể khôi phục thực lực.
Thế nhưng lại bị con hồ ly lẳng lơ hạ độc, dẫn đến kinh mạch xảy ra vấn đề, cứ kéo như vậy rất nhiều năm.
Người khác có thể sẽ nói đây chẳng qua chỉ là trùng hợp mà thôi.
Nhưng đối với người nhảy ra tam giới, không ở trong ngũ hành như Tiêu Trần mà nói, mình gặp phải chuyện như vậy, không có trùng hợp, chỉ có mưu đồ đã lâu.
"Tiên sư bà ngoại nhà nó chứ, không phải là cố ý không cho ông đây khôi phục thực lực chứ." Tiêu Trần càng nghĩ càng thấy có khả năng này.
Năng lực suy diễn của Tiêu Trần thần tính, là được kế thừa từ Tiêu Trần hoàn chỉnh.
Nói cách khác, Tiêu Trần hoàn chỉnh rất có thể có năng lực suy diễn còn kinh khủng hơn cả thần tính.
Tiêu Trần hoàn chỉnh hoàn toàn có năng lực suy diễn tất cả mọi chuyện xảy ra.
Tất cả trạng huống của mìhn ngày hôm nay, khả năng đều được an bài theo những gì Tiêu Trần hoàn chỉnh suy diễn.
Về phần mục đích, hẳn là cái người phàm sáng tạo kỳ tích kia.
Tiêu Trần nghĩ mọi chuyện rất có thể là như vậy.
"Con bà nó chứ..." Tiêu Trần cũng chẳng có phản ứng gì quá khích, chỉ là hùng hùng hổ hổ nhéo mặt béo của Tiêu Mỹ Lệ.
Nếu như người bình thường, được an bài rõ ràng như thế, sợ rằng sẽ nói một câu mệnh của ta thuộc về ta chứ không thuộc về ông trời, sau đó tiểu vũ trụ bạo phát, cuối cùng bởi vì không phải nhân vật chính, bị người khác đè xuống đất cọ xát.
Tiêu Trần đều đã tới cảnh giới này rồi, nếu như vẫn còn không nhìn ra chút chuyện này, vậy thì đúng là ngu ngốc.
Tiêu Trần rất rõ ràng một việc, có đôi khi có người có thể giúp bạn an bài tốt tất cả, đây mới thật sự là hạnh phúc.
Tiêu Trần đột nhiên cảm thấy mình giống như một con cá mặn.
"Một con cá mặn có ước mơ, hình như cũng không tệ." Tiêu Trần vui vẻ gật đầu.
Thừa dịp Tiêu Trần đờ ra, Tiêu Mỹ Lệ hung tợn cắn Tiêu Trần một ngụm.
"Ai ya, tiểu tiểu nha đầu, đến chúng ta chơi nâng cao nào."
"Oa cứu mạng với!"
"Đại Đế cứu mạng với!"
"Hồ ly tinh cứu mạng với!"
Rất nhiều năm sau đó, có người hỏi Tiêu Mỹ Lệ đã lớn lên, vì sao có đôi khi thần kinh, nhưng lại sợ độ cao.
Tiêu Mỹ Lệ cứ luôn trả lời, "Lúc nhỏ bị một lão lưu manh quẳng."
Mà lúc Tiêu Mỹ Lệ nói lời này, luôn luôn rất bi thương.

Bình Luận

0 Thảo luận