Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Đại Đế Chui Ra Từ Trong Mộ

Chương 1624: Vào đêm (2)

Ngày cập nhật : 2025-09-10 15:17:27
Chạy, chạy mãi, Tiêu Trần bỗng phanh gấp, dừng lại.
Cửu Vĩ Yêu Hồ theo sau suýt chút nữa đã đâm sầm vào.
Cửu Vĩ Yêu Hồ nhìn về phía trước, bóng đen rậm rạp chằng chịt đã chặn con đường phía trước.
Bây giờ Cửu Vĩ Yêu Hồ không quan tâm đến tiêu hao nữa, ôm lấy Tiêu Trần, phóng thẳng lên trời.
Nhìn thấy hai người Tiêu Trần bay lên trời, bóng đen phía dưới điên cuồng gào thét.
"Oành! Oành! Oành!"
Cơ thể những cái bóng này phát ra những tiếng trầm đục, sau đó những đôi cánh đen chui ra từ sau lưng chúng.
Những bóng đen vỗ cánh đem theo dòng chảy hỗn loạn dữ dội, giẫm lên dòng chảy hỗn loạn, những bóng đen này bay lên trời cao, tốc độ nhanh khủng khiếp!
Những thứ này không chỉ có lực lượng cực lớn, mà còn không thể đánh chết, cực kỳ khó đối phó!
Tốc độ của Cửu Vĩ Yêu Hồ không chậm, nhưng không cách nào thoát khỏi những thứ này, chúng luôn có thể tìm ra phương hướng của Cửu Vĩ Yêu Hồ một cách chính xác.
Hơn nữa điều khiến Cửu Vĩ Yêu Hồ kinh hãi là với tốc độ của mình, dù các ngôi sao có lớn đến đâu, cũng đã lao ra từ lâu rồi.
Thế nhưng ở chỗ này vẫn không thấy điểm cuối, cứ như thể là một thế giới vô biên.
Nhìn đêm tối vô tận, Tiêu Trần nói: "Kéo dài đi, cố gắng kéo dài đến rạng sáng."
Kéo dài đến rạng sáng nói thì dễ nhưng làm thì khó, bởi vì trời tối chưa bao lâu.
Nhưng bây giờ không còn cách nào khác, Cửu Vĩ Yêu Hồ chỉ có thể không ngừng thuấn di trong không trung, cố gắng không đối đầu với những bóng đen đó.
Di chuyển tốc độ cao như vậy tiêu hao rất nhiều sức lực của bản thân, sau một canh giờ, Cửu Vĩ Yêu Hồ cắn răng, dứt khoát không làm, đã làm thì làm cho xong, dừng động tác.
Cửu Vĩ Yêu Hồ nhìn Tiêu Trần, nhẹ giọng hỏi: "Nếu sức lực của tôi tiêu hao hết, cậu có bỏ lại một mình tôi rời đi không?"
"Tùy tình huống nha, chuyện này không ai có thể nói chính xác được." Tiêu Trần nhún vai.
Cửu Vĩ Yêu Hồ mỉm cười, cảm thấy câu hỏi của mình có chút ngớ ngẩn.
Là người tu hành vậy mà lại nói ra những lời này. Thật là ngây thơ. Không phải người tu hành đều sống chết tự chịu sao?
Cửu Vĩ Yêu Hồ nhìn theo những bóng đen ùn ùn kéo đến, khẽ thở dài.
Sau đó, Cửu Vĩ Yêu Hồ bùng phát khí cơ toàn thân, ngọn lửa xanh lam ngay lập tức đốt cháy bầu trời.
Cả bầu trời lúc này nhuộm một màu xanh lam đẹp mắt, xinh đẹp như mơ.
Những tiếng rú thảm thiết của bóng đen vang vọng khắp thế giới, vô số bóng đen rơi xuống, nhưng ngay sau đó càng có nhiều bóng đen vọt lên.
Rơi xuống rồi lại bay lên, bóng đen đang ở trong vòng tuần hoàn này, điên cuồng tiêu hao sức mạnh của Cửu Vĩ Yêu Hồ.
Thời gian từng phút từng giây trôi qua, trên trán Cửu Vĩ Yêu Hồ lấm tấm mồ hôi, khí tức cũng bắt đầu trở nên rối loạn.
Cửu Vĩ Yêu Hồ nhìn Tiêu Trần trong lòng đầy thất vọng.
Bởi vì Tiêu Trần ngay từ đầu vẫn nghiên cứu thi thể bóng đen kia, chẳng thèm liếc nhìn chính mình, huống chi là an ủi một câu.
Lúc này, Tiêu Trần dùng tay xé rách lồng ngực và bụng của thi thể bóng đen.
Bóng đen nhìn bề ngoài có vẻ đã chết, nhưng lúc này tất cả các cơ quan trong cơ thể nó vẫn đang nhúc nhích kịch liệt, đặc biệt là trái tim đang đập rất mạnh.
Tiêu Trần cúi đầu lấy tất cả nội tạng của bóng đen ra.
"Có phát hiện gì không?" Cửu Vĩ Yêu Hồ nhịn không được hỏi.
Nhưng Tiêu Trần không trả lời.
Cửu Vĩ Yêu Hồ có chút tức giận, như nổi cơn tam bành, thắp sáng hồ hỏa trên bầu trời thêm một ít.
Thân thể Cửu Vĩ Yêu Hồ chao đảo, tiếng thở dốc càng trở nên nặng nề hơn.
Nhưng Tiêu Trần vẫn không ngẩng đầu lên, thậm chí còn lấy ra phi kiếm ba tấc lúc trước cắt mở đầu của bóng đen.
"Haizz." Cửu Vĩ Yêu Hồ khẽ thở dài: "Có lẽ là do chính mình tự đa tình thôi. Đều là tu sĩ cảnh giới này, sao có thể có ý nghĩ ngây thơ như vậy chứ?"
Chẳng bao lâu, Cửu Vĩ Yêu Hồ phát hiện ra một số cá thể xuất hiện trong những bóng đen này, cực kỳ mạnh mẽ, sức mạnh và tốc độ của chúng gấp vài lần những bóng đen còn lại, hoặc thậm chí hơn thế nữa!
Những bóng đen mạnh mẽ này điên cuồng tấn công vào ngọn lửa khiến gánh nặng kịch liệt của Cửu Vĩ Yêu Hồ càng nặng thêm.
Không biết còn bao lâu mới đến rạng sáng, Cửu Vĩ Yêu Hồ có chút tuyệt vọng.
Sức mạnh do bản thân phóng ra đủ để phá hủy rất nhiều ngôi sao rồi, nhưng trong thế giới quỷ dị này lại rất khó để đạt được hiệu quả sát thương.
Cửu Vĩ Yêu Hồ càng lúc càng cố hết sức, thậm chí trước mắt còn xuất hiện một ít ảo giác, có khoảnh khắc cô ta muốn bỏ cuộc.
Nhưng khi nghĩ đến em trai mình vẫn còn trên thế giới này, Cửu Vĩ Yêu Hồ cố gắng chống đỡ thân thể, tự nhủ rằng mình không thể từ bỏ.
Nhưng một số việc ý chí không thể thực hiện được, bởi vì sức lực bị tiêu hao không thể bù đắp bằng ý chí.

Bình Luận

0 Thảo luận