Nhìn cảnh tượng này, người phụ nữ như phát điên lao về phía những người ngã xuống đất.
"Đại Không, Tiểu Long..."
Người phụ nữ điên cuồng lay những người trên mặt đất, nhưng không ai có thể trả lời cô ta.
Nước mắt người phụ nữ chảy ra, sự căm phẫn tột độ hiện lên trên khuôn mặt.
"Anh đã giết họ, đồ ác quỷ."
Người phụ nữ khóc như điên dại, cô gái bị cảnh tượng này làm cho bàng hoàng mà trợn mắt ngất đi.
Tiêu Trần cầm hạt ngọc, nhẹ nói: "Thân thể chỉ là một xiềng xích, linh hồn không bị tiêu diệt thì vẫn có thể tồn tại."
"Tôi sẽ bảo vệ những hạt ngọc này thật tốt." Tiêu Trần nói rồi quay đi.
"Tôi sẽ giết anh."
Lúc này, người phụ nữ bị hận thù làm cho mù quáng, lao thẳng tới chỗ Tiêu Trần.
Nhưng lúc đang chạy, người phụ nữ đột nhiên dừng lại, ôm chặt lấy cổ mình, trên chiếc cổ trắng như tuyết hiện lên một vệt ửng hồng.
Đêm tối trên cánh đồng hoang vu.
Hai bóng đen lặng lẽ theo dõi mọi chuyện xảy ra.
"Anh nghĩ sao?"
"Không thể tin được."
Hai người đang thảo luận thì một thân ảnh đột nhiên xuất hiện ở bên cạnh.
Hai bóng đen nhìn vào khoảng không với vẻ sững sờ, bởi vì có một hình bóng giống hệt đang ở đó.
"Quá yếu."
Giọng nói lạnh lùng của Tiêu Trần vang lên, cả hai dựng tóc gáy, vừa định di chuyển thì thân thể bọn họ đột nhiên đổ sụp xuống.
Trên ngực cả hai người đều có một cái lỗ, trái tim của họ đã không còn nữa.
"Nhìn trộm không phải là một thói quen tốt."
Tiêu Trần vẫy tay, hai cái đầu bay lên trời.
Mang theo hai cái đầu, Tiêu Trần đi dạo trên vùng đất hoang dã.
Tiêu Trần nhẹ nhàng ném hai cái đầu về phía xa, việc tìm kiếm linh hồn không mang lại thông tin hữu ích nào.
Nhưng một số thông tin cơ bản thì vẫn có thể hiểu được phần nào.
Thế giới rộng lớn này có tên là thế giới Vân Đỉnh.
Xem ra thế giới này vô cùng lớn mạnh, nhưng vẫn chênh lệch một khoảng rất lớn với thế giới Hạo Nhiên.
Cao thủ ở đây có vẻ khá ít.
Trong mắt Tiêu Trần, người gọi là cao thủ ít nhất cũng phải là một đại năng Thần Nhất Cảnh.
Nơi này biến thành như thế này, có lẽ là bắt đầu từ một ngàn năm trước.
Mọi việc xảy ra rất đột ngột, mặt trăng bỗng nhiên có thêm hai con mắt.
Và kể từ đó, linh khí trong trời đất biến thành một loại năng lượng tà ác.
Cả người thường và người tu hành đều bị năng lượng này ăn mòn.
Sau khi những người bình thường bị chiếm đoạt, họ trở thành những kẻ đi đêm chỉ biết giết chóc.
Còn những người tu hành sử dụng sức mạnh này để tu luyện thì lại trở thành những kẻ ẩn dật.
Thế giới này gần như đã kết thúc, ngay cả Thiên Đạo dường như cũng bị ảnh hưởng nặng nề.
Nhưng có một nơi tên là Vân Phong có vẻ khá thú vị.
Tiêu Trần nhìn lên bầu trời và nhảy khỏi mặt đất.
Cần phải tìm ra những người thực sự biết rõ tình hình để có thể quay trở lại Trái Đất càng sớm càng tốt.
Thế giới hoang vu lạnh lẽo, bóng dáng của Tiêu Trần lướt qua một số thành phố bỏ hoang không dừng lại.
Đại thế giới ngày xưa vô cùng phồn hoa, các tông môn tu hành nổi lên san sát. Nhưng hôm nay lại tử khí trầm trầm, không hề có sức sống.
Tuy nhiên, bất kể là trong mạt thế ra sao, đều có sinh linh sống sót, nhất là con người, chủng tộc bị coi là yếu ớt nhưng thật ra lại rất kiên cường.
"Vân Phong" là thánh địa mà rất nhiều người may mắn sống sót thường hay nhắc tới, truyền thuyết nói rằng nơi đó cất giấu một chỗ có tên là "Thiên Ba Hạo Miểu".
Nghe nói linh khí nơi đó không bị ô nhiễm, rất nhiều Đại Năng tụ tập ở đây, chuẩn bị trở về bất cứ lúc nào.
Nhưng rốt cuộc "Vân Phong" cũng chỉ là truyền thuyết, rất nhiều người đã từng nghe nhắc tới nhưng chưa có ai được tận mắt chứng kiến.
Tiêu Trần bước đi trong một tòa thành bị bỏ hoang, từng bông hoa tuyết nho nhỏ không ngừng rơi xuống từ trên bầu trời. Cả tòa thành bị che phủ một lớp trắng xóa mỏng manh.
Sở dĩ Tiêu Trần đi dạo ở nơi này, là bởi vì ở đây có mất khí tức thu hút sự chú ý của hắn.
Luồng khí tức này thấm sâu vào lòng đất, ẩn náu cực kỳ sâu.
Tiêu Trần đưa tinh thần lực khổng lồ của mình thâm nhập vào lòng đất, phát hiện nơi ở sâu dưới lòng đất này lại có một hang động rất lớn.
Trong hang động có khí tức của sự sống, hẳn là người may mắn sống sót của thế giới này, kéo dài hơi tàn ở nơi đây.
Nơi đó không có cường giả, Tiêu Trần xoay người bỏ đi.
Đúng lúc này mặt đất rung chuyển, một con sói xám khổng lồ với gương mặt dữ tợn đột nhiên xuất hiện trên tòa thành bị bỏ hoang.
Bên cạnh con sói xám còn có hai người, khí tức vô cùng quái lạ.
Tiêu Trần thờ ơ liếc nhìn, nhưng không hề dừng bước chân rời khỏi. Họ hoàn toàn không khơi dậy nổi ham muốn ra tay của hắn, bởi vì quá yếu.
Bóng dáng Tiêu Trần dần bước vào trong bóng tối, dường như hai người một sói không hề phát hiện ra hắn.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận