Ba ngày trước ngay tại nơi này, Tiêu Trần đã hứa hẹn với những người thường kia, giờ chính là lúc để thực hiện lời hứa đó rồi.
Nhìn nhìn xung quanh, Tiêu Trần không tìm thấy những người thường đã mất người thân ấy.
Chắc là quá nhiều tu sĩ cản hết đường rồi nên những người thường kia không vào được.
Tiêu Trần tìm một sợi dây thừng, một cây gậy, treo đầu người chết lên trên cây gậy.
"Cầm lấy." Tiêu Trần nhét cây gậy vào trong tay kẻ xui xẻo kia.
"Làm làm gì?" Kẻ xui xẻo sợ tới mức đến cả người phát run.
"Bốp!" Tiêu Trần vỗ đầu kẻ xấu số: "Cầm chắc vào cho ông, việc lúc nãy mày chiếm tiện nghi của ông coi như bỏ qua, nếu không thì đây chính là kết cục của mày đấy."
Tiêu Trần chỉ vào cái đầu người chết đe dọa một trận.
"Dạ, dạ, dạ." Kẻ xui xẻo bị dọa cho sợ tới mức dạ liền ba cái.
Tiêu Trần tìm được giấy bút, viết lên một dòng chữ to xiêu xiêu vẹo vẹo.
"Kẻ gây ra thảm án phố Toái Thạch, tử hình tại chỗ, treo đầu ba ngày, cảnh cáo thế nhân."
Tiêu Trần dán tờ giấy lên đầu người chết, nhìn kẻ xấu số nói: "Đứng đây ba ngày cho ông, ông về mà không thấy mày đâu ông làm thịt mày."
Nói rồi Tiêu Trần lấy ra một đống hoa quả, ít nhất cũng phải năm sáu quả.
Tiêu Trần nhét hết những loại trái cây đó vào túi áo kẻ xấu số.
"Mấy thứ này coi như là thù lao."
"Quả Kim Cương."
"Xích Luyện Hỏa Long."
"Huyết Bồ Đề."
"Há! !" Đám người xung quanh thốt lên, đây đều là những loại trái cây cực kỳ quý hiếm.
Không nói đến tác dụng của những loại quả đó, chỉ cần mấy tán tu này cầm chúng đi bán thì cũng kiếm được một khoản không nhỏ rồi.
"Ngẩng đầu, ưỡn ngực, vểnh mông lên." Tiêu Trần trừng mắt nhìn kẻ xấu số.
"Vâng ạ! Ngài yên tâm, tiểu nhân đảm bảo sẽ đứng thật nghiêm chỉnh."
Nhìn thấy những loại quả kia, kẻ xấu số lập tức tỉnh cả người, đến cái đầu người kia dường như cũng trở nên đáng yêu hơn.
Tiêu Trần lảo đà lảo đảo rời đi, để lại mọi người nhìn kẻ may mắn xách đầu người kia bằng vẻ mặt ước ao.
Những thứ Tiêu Trần cho đều rất đúng mực, không nhiều nhưng cũng chẳng ít.
Những loại quả kia sẽ khiến rất nhiều tán tu hâm mộ, nhưng tuyệt đối cũng không đến mức khiến người khác bí quá hoá liều mà giết người cướp của.
Đây chính là sự thấu hiểu lòng người của Tiêu Trần, từ một chi tiết nhỏ có thể suy ra toàn cục.
Tiêu Trần đến phố Toái Thạch, nơi này đang tiến hành cải tạo khí thế ngất trời.
Hố trời do Ảnh Ma tạo ra đêm đó trực tiếp bị cải tạo thành một thành phố giải trí dưới lòng đất.
Nhìn vào diện mạo của quy mô ban đầu thì phỏng chừng việc làm ăn sau này sẽ không kém.
Thôi đừng nhắc tới nữa, tên óc heo Hắc Phong này khá hợp với việc buôn bán đấy chứ.
Nhưng Tiêu Trần vừa nghĩ tới khiếu thẩm mỹ quỷ dị của Hắc Phong là lại thấy ớn.
"Xí! Vụ này mà anh ăn nên làm ra thì ông đây trồng chuối đi ẻ."
Tiêu Trần độc ác nguyền rủa, sau đó tìm được Hắc Phong oai phong lẫm liệt trong một cái đình nghỉ mát nhỏ.
"Đại ca, đại ca." Đám đàn em đều rất có mắt nhìn, cả đám đều cung kính hô.
Tiêu Trần phất phất tay, hắn làm gì có thời gian mà lảm nhảm với mấy tên du côn đầu đường xó chợ này.
"Lợn chết, lại đây, có việc muốn nói với cậu." Tiêu Trần ngoắc ngoắc ngón tay với Hắc Phong.
Hắc Phong lập tức cảnh giác, "Gần đây Trần Ca Nhi tìm mình hình như đều chẳng có chuyện gì tốt đẹp cả."
Hắc Phong lập tức từ chối nói: "Ngài nói luôn ở đây đi, tôi còn phải giám sát đám lười biếng này làm việc nữa, tôi mà đi vắng thì không biết cái công trình này còn trì hoãn thêm bao lâu nữa đâu!"
"Con bà mày chứ." Tiêu Trần đi tới véo lỗ tai Hắc Phong, kẹp hắn ta dưới nách, bay vào trong nhà.
"Nè, đám oắt con, giám sát chặt chẽ cho ông đây đấy, chất lượng mà không đạt thì về ông xử chúng mày." Hắc Phong tức giận gầm lên dưới nách Tiêu Trần.
"Vâng thưa đại ca, ngài đi thong thả." Đám đàn em buồn cười nhìn dáng vẻ chật vật của đại ca nhà mình nhưng lại không dám cười.
"Haiz, bọn mày nói xem, được xoa xoa cái mông đầy thịt kia của đại ca là cảm giác gì nhỉ."
Mắt đám đàn em sáng hết cả lên, hình như đây là một ý tưởng không tồi.
...
Sau khi về đến nhà, Tiêu Trần hỏi thẳng: "Lợn chết, giờ đại trận do anh bố trí có chịu nổi công kích của Ngụy Đế không, với cả phạm vi bao phủ tối đa của đại trận là bao nhiêu?"
Nghe thấy giọng điệu nghiêm túc của Tiêu Trần, Hắc Phong cũng không dám cợt nhả nữa.
Hắn ta ước tính cẩn thận rồi nói: "Với lượng hàng tồn tôi hiện có mà nói, bố trí một trận pháp chỉ chuyên phòng ngự thì vẫn ngăn cản được Ngụy Đế trong một thời gian ngắn."
"Thời gian cụ thể?" Tiêu Trần lập tức cho Hắc Phong hai cái tát vì suy đoán hàm hồ của hắn ta.
"Ăn nhầm thuốc nổ đấy à!" Hắc Phong bất mãn xoa xoa mông mình: "Nếu là Ngụy Đế đỉnh cấp như chó mập thì có thể cản được hai ba ngày, nếu là Ngụy Đế bình thường thì ít nhất cũng cản được chừng mười ngày!"
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận