"Mấy thứ này cực quỷ dị, cứ như sẽ hút linh hồn người ta vậy. Lúc trước chúng tôi tiến vào nơi này, có người tò mò chạm phải phòng... đừng!"
Kim Hương Ngọc còn chưa nói xong đã thấy Tiêu Trần cứ như em bé tò mò vươn tay chạm vào một phòng nhỏ.
Tim Kim Hương Ngọc dâng lên tận cổ họng, so với gió đen có thể thấy được bên ngoài hài cốt thì những chuyện quỷ dị không thấy được bên trong mới càng khiến người ta phát cuồng.
Tiêu Trần vừa đụng tay vào một tòa nhà nhỏ kia, một luồng lực dẫn dắt không hiểu ra sao từ trên đó truyền tới.
Ngọn lửa màu lam trong mắt Tiêu Trần nảy lên vài cái, một cước đá vào ngôi nhà nhỏ kia.
"Cút con mẹ mày đi chứ tà môn ma đạo, lại dám hút thần hồn ông mày à."
Tiêu Trần tức giận mắng một tiếng, một cước này đạp cho căn nhà kia nát thành mảnh nhỏ.
Một tiếng thét thê lương vang lên trong hài cốt u ám trống rỗng.
m thanh này cứ như lệ quỷ thét chói tai, chọc cho màng tai Kim Hương Ngọc và Thánh Nữ đau đớn.
Dù có bịt tai lại cũng chẳng có tác dụng gì, âm thanh này cứ như có thể đâm thẳng vào linh hồn vậy.
Trong lúc vô thức, mũi và lỗ tai của Thánh Nữ tu vi yếu nhất chảy ra máu đỏ tươi.
Thánh Nữ đau khổ lui lại hai bước, ôm chặt lấy ngực.
Một khắc vừa rồi, trái tim cô ấy như muốn xông ra khỏi lồng ngực, rời thân thể mà đi vậy.
Thánh Nữ cảm thấy váng đầu hoa mắt, thế giới trong mắt cô ấy biến thành từng hình ảnh chồng chéo.
Dưới cái nhìn của Tiêu Trần, Thánh Nữ giờ phút này nguy hiểm đến cực điểm.
Một bóng dáng hư ảo kịch liệt giãy dụa trên người Thánh Nữ, tựa như muốn thoát khỏi thân thể Thánh Nữ vậy.
"Thần hồn kích động đến mức này cơ à?"
Tiêu Trần há mồm, một tiếng ngâm hùng hồn từ miệng hắn phát ra. Theo âm thanh này, không gian âm trầm khủng bố cũng sáng ngời không ít.
Nghe thấy âm thanh này, đầu óc Thánh Nữ dần tỉnh táo lại, thế giới trùng điệp trong mắt cũng biến mất dần.
Tiêu Trần lắc đầu, tu vi cô nhóc này thật sự quá yếu, hơi không cẩn thận là qua đời.
Thánh Nữ xoa máu tươi dưới mũi, cảm kích nhìn Tiêu Trần.
Tiêu Trần thở dài, vốn định đập nát toàn bộ chỗ nhà ở rách nát và tế đàn này. Nhưng thoạt nhìn tình huống cô nhóc, phỏng chừng đập hai cái cô nàng này cũng tiêu tùng luôn.
Tiêu Trần từ bỏ ý tưởng đập bỏ mấy thứ rách nát này, dẫn hai người đi về phía trước.
"Cái vừa rồi là gì thế?" Kim Hương Ngọc phục hồi tinh thần hỏi.
Tu vi cô cao hơn Thánh Nữ nhiều, tiếng thét thê lương kia cũng không tạo thành thương tổn thực chất cho cô, nhiều nhất là thần hồn hơi rung động thôi.
"Thần hồn bị giam cầm." Tiêu Trần thuận miệng đáp.
"Thần hồn bị giam cầm?" Kim Hương Ngọc không hiểu ra sao, nơi này đến cái bóng quỷ còn chẳng có, lấy đâu ra thần hồn.
Tiêu Trần chỉ chỉ phía ngoài hài cốt: "Đại khái là thần hồn của mấy người bị gió hỗn độn thổi chết bên ngoài đều bị câu tới giam tại đây."
Nghe Tiêu Trần nói xong, vẻ mặt Kim Hương Ngọc khó coi vô cùng: "Ý cậu là những người chết ở nơi này đều bị câu hồn tới giam giữ trong các ngôi nhà nhỏ kia ư?"
Tiêu Trần nhìn một vòng đám nhà ở nhỏ quỷ dị này, gật đầu nói: "Không sai biệt lắm, giữa những ngôi nhà này đều giam giữ rất nhiều thần hồn, số lượng lớn như vậy đại khái là mấy tên xui xẻo ở ngoài thôi."
Kim Hương Ngọc loạng choạng, sau đó lảo đảo chạy về phương xa.
Thấy động tác của Kim Hương Ngọc, Tiêu Trần lắc đầu.
Đại khái là nhớ đến người thương của mình chết rồi mà hồn phách còn không được an bình, đáy lòng không chịu nổi.
Đã thế mẹ già này còn chạy rõ nhanh, hai Tiêu Trần phải đuổi một hồi.
Chạy chưa được hai bước, Thánh Nữ bị thương đã không kiên trì nổi, suýt nữa ngã sấp xuống đất.
Tiêu Trần ôm lấy Thánh Nữ, tức giận mắng: "Cô ấy, lần sau thành thật ở nhà đi, lắc lư khắp nơi đến lúc chết cũng không biết mình chết thế nào đâu."
Thánh Nữ bị Tiêu Trần ôm lấy, gương mặt nhỏ nhắn xấu hổ đỏ bừng.
Từ nhỏ cô ấy đã là Thánh Nữ cao cao tại thượng, dù là giáo chủ quyền cao chức trọng cũng phải cung kính trước mặt cô ấy.
Tất cả mọi người đều cung phụng cô ấy như nữ thần, rất ít khi tiếp xúc với phái nam, càng đừng nói là bị người ôm lấy.
Hơn nữa, lần này cô ấy bị một bộ xương khô ôm, thật sự không thể tưởng tượng.
Thấy Thánh Nữ thẹn thùng, Tiêu Trần phỏng chừng hàng này cũng chưa nghe lọt lời của mình đâu.
"Bệnh à?"
Tiêu Trần tức giận nói một câu, cực nhanh lướt đi, Thánh Nữ ngượng ngùng gãi gãi đầu.
Tiêu Trần cảm nhận được hơi thở của Kim Hương Ngọc, một đường truy tung theo tới.
Tiêu Trần phát hiện vị trí Kim Hương Ngọc đi tới đại khái là trái tim của hài cốt khổng lồ này.
Dọc theo đường đi đều là mấy ngôi nhà nhỏ quái dị và tế đàn đầu chim mình hươu nằm giữa.
Liếc mắt nhìn qua, giữa tế đàn sáng lên rất nhiều đốm xanh lục, tựa như oan hồn trên Hoàng Tuyền vậy.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận