Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Đại Đế Chui Ra Từ Trong Mộ

Chương 1622: Câu chuyện của Cửu Vĩ (2)

Ngày cập nhật : 2025-09-10 15:17:27
"Sao vậy?" Cửu Vĩ Yêu Hồ lập tức cảnh giác.
"Không dùng được." Tiêu Trần tháo hồ lô ra, nhìn trái nhìn phải, cuối cùng xác định không lấy đồ bên trong ra được.
Lúc này sắc mặt Cửu Vĩ Yêu Hồ cũng rất khó coi: "Tôi cũng không thể lấy đồ ở Tu Di giới tử ra."
"Pháp khí cũng không thể sử dụng à?" Tiêu Trần cất hồ lô đi, trong lòng có một tia nôn nóng.
"Bé ngoan, không có gì ăn cả, em đi ngủ đi, khi nào tỉnh lại sẽ có món ngon." Tiêu Trần bắt Lưu Tô Minh Nguyệt trên đầu xuống, để vào lòng bàn tay.
Lưu Tô Minh Nguyệt nghe không có gì ăn, hai mắt rưng rưng.
Nhưng sau khi trải qua bao nhiêu chuyện, Lưu Tô Minh Nguyệt cũng hiểu chuyện hơn, không hề khóc lóc hay náo loạn mà chui trở lại ngực Tiêu Trần.
Nhìn ánh mắt dịu dàng của Tiêu Trần, Cửu Vĩ Yêu Hồ có chút kinh ngạc, đây là lần đầu tiên cô ta nhìn thấy Tiêu Trần như vậy.
Nhìn thấy Cửu Vĩ Yêu Hồ đang nhìn mình, Tiêu Trần trêu ghẹo: "Thế nào? Có phải cảm thấy tiểu gia rất đẹp trai muốn lấy thân báo đáp không?"
Cửu Vĩ Yêu Hồ đầu đầy hắc tuyến, nếu tên này bị câm thì hay quá.
"Đúng rồi, tại sao cô phải vào cái chỗ quỷ quái này thế?"
Rảnh háng không có việc gì, Tiêu Trần bắt đầu nhiều chuyện: "Đương nhiên tôi chỉ tùy tiện hỏi thôi, nói hay không là quyền tự do của cô."
Cửu Vĩ Yêu Hồ nhìn hỏa hồ, khẽ thở dài: "Cũng không có chuyện gì không nói được."
Tiêu Trần không trả lời, chỉ im lặng lắng nghe.
"Em trai của tôi, người thân duy nhất, đã tiến vào Vận Mệnh Thiên Quốc trong tai nạn đó."
Cửu Vĩ Yêu Hồ nhìn lên bầu trời đen kịt dường như đang lâm vào ký ức lâu dài.
"Tôi không có trí nhớ về cha mẹ mình. Khi tôi có thể nhớ, tôi và em trai sống nương tựa lẫn nhau. Mặc dù tôi là chị gái, nhưng em trai tôi luôn bảo vệ tôi."
"Hồ tộc trời sinh tuấn mỹ. Khi đó, rất nhiều tu sĩ nuôi dưỡng hồ tộc để chơi đùa. Để không bị bắt, em trai đã đưa tôi trốn đông trốn tây. Cứ thế trong một thời gian dài."
"Sau này tôi gặp một người, một vị đế vương phàm trần, tôi nhớ, ánh mắt hắn ta nhìn tôi rất sáng, không có dục vọng."
"Hắn ta giấu tôi và em trai trong chính cung điện của hắn ta. Không ai có thể nghĩ tới có người phàm trần lại dám chứa chấp hai hồ yêu."
"Tôi và em trai đã trải qua những năm tháng an toàn nhất trong cung điện, sau đó đất nước của hắn ta hỗn loạn, con dân của hắn ta bắt đầu nói tôi đã mê hoặc thánh thượng, nói tôi làm loạn thiên hạ, tất cả mọi chuyện đều đổ lên đầu tôi."
Cửu Vĩ Yêu Hồ nở nụ cười: "Cậu biết không, hắn ta rất tôn trọng tôi, thậm chí còn chưa bao giờ nắm tay tôi, chỉ vì tướng mạo của tôi mà tất cả tội lỗi đều đổ lên đầu tôi."
"Bọn hắn muốn đốt chết tôi, tôi không muốn phản kháng, có lẽ lúc đó chết đi sẽ được giải thoát."
"Nhưng em trai tôi đã đem tôi xông ra ngoài, khi tôi quay đầu nhìn lại, trông thấy phản quân xông vào cung điện, hắn ta đứng ở đó, vẫy tay từ biệt tôi."
"Tôi không biết chuyện gì đã xảy ra với hắn ta. Tôi muốn quay lại xem nhưng không được."
"Về sau, đệ đệ dẫn tôi phiêu bạt rất lâu, rất rất lâu. Rốt cuộc có một ngày vẫn bị những tu sĩ kia bắt được!"
"Tôi biết kết cục nếu bị bắt là gì. Tôi muốn tự sát nhưng không đủ can đảm. Tôi muốn sống, tôi muốn một ngày nào đó nhìn thấy em trai mình không phải vất vả chăm sóc người chị gái vô dụng này."
"Tôi muốn giết tất cả những người này, nhưng tôi chỉ có thể nghĩ mà thôi."
"Rồi đột nhiên trời tối sầm lại, tôi nhìn thấy một con mắt, một con mắt lớn, siêu lớn."
"Tôi không biết tại sao con mắt đó lại chú ý đến tôi, có lẽ đã đến lúc vận chuyển." Cửu Vĩ Yêu Hồ tự giễu nói.
"Tôi đi theo con mắt đó vì nó nói với tôi nó có thể giúp tôi sống sót."
"Sau đó chủ thượng nói với tôi em trai tôi bị lạc đường trong tai nạn đó, đã đến một nơi gọi là Vận Mệnh Thiên Quốc."
Cửu Vĩ Yêu Hồ nhìn Tiêu Trần hỏi: "Có phải là một câu chuyện vừa tầm thường vừa cũ kỹ không?"
Tiêu Trần cũng cười gật đầu: "Cũng khá cũ đó."
Cửu Vĩ Yêu Hồ ngẩn người, sau đó che miệng cười duyên: "Tôi còn tưởng rằng cậu sẽ nói tôi vì mạng sống không từ thủ đoạn đó!"
Tiêu Trần lắc đầu: "Cô chưa từng được thế giới đối xử nhẹ nhàng, vậy ai có tư cách chất vấn cô không từ thủ đoạn chứ?"
Cửu Vĩ Yêu Hồ hơi giật mình nhìn Tiêu Trần, giờ phút này những tủi thân sắp quên, cũng như những năm tháng bị tra tấn ấy lần lượt hiện lên trong đầu.
Cửu Vĩ Yêu Hồ xoa xoa mắt: "Cám ơn."
Tiêu Trần nhìn Cửu Vĩ Yêu Hồ khẽ thở dài, trên thế gian này chuyện không may nhiều không kể xiết.
"Còn cậu thì sao?" Sau khi Cửu Vĩ Yêu Hồ bình tĩnh lại, nhìn Tiêu Trần hỏi.
"Tôi?" Tiêu Trần sửng sốt một chút.
Cửu Vĩ Yêu Hồ gật đầu: "Thôn Thiên Đại Đế vô tiền khoáng hậu chắc phải có chuyện cũ rung động tâm can nhỉ!"

Bình Luận

0 Thảo luận