Những người đó trong miệng Tiêu Trần, không phải ai khác, chính là những bóng đen họ gặp được đêm qua.
Đêm qua sau khi Tiêu Trần cởi áo ra, phát hiện những bóng đen kia, thật ra đều là người.
Không sai, không phải quái vật, mà là đám người sống sờ sờ.
Ông lão bưng một bình nước trà pha ngon, ngồi vào bên cạnh Tiêu Trần.
"Ai!" Ông lão thở dài, rót cấp cho Trần một chén trà, nói khẽ: "Điên rồi mà thôi."
Tiêu Trần nhẹ nhàng nghe nước trà mùi thơm ngát, lắc đầu: "Không đúng, không chỉ đơn giản là điên rồi thôi đâu."
Ông lão ngẩn người, có chút mờ mịt: "Không đúng chỗ nào?"
Tiêu Trần nhẹ nhàng nhấp một ngụm nước trà nói: "Bọn họ đang tiến hóa, tiến hóa thành cái giống kia."
"Tiến hóa?" Ông lão có chút mê man, ông ta cũng không hiểu rõ ý của Tiêu Trần.
Tiêu Trần cười, "Cái chỗ này đúng là thú vị."
Ông lão không rõ, tại sao Tiêu Trần phải cho rằng nơi này là một nơi thú vị, đương nhiên nguyên nhân là vì ông ta không biết tính cách của Tiêu Trần.
Tiêu Trần trầm mặc trong chốc lát rồi hỏi: "Ngài có biết cách đi ra khỏi nơi này không?"
Tiêu Trần cảm giác vấn đề mình hỏi có chút ngu xuẩn, nếu như người ta biết cahcs đi ra, thì làm gì còn bị vây ở chỗ này.
Quả nhiên không ngoài dự đoán của Tiêu Trần, ông lão lắc đầu.
Thế nhưng ông lão lại chuyển giọng, chỉ về hướng mặt trời mọc nói: "Nếu như nhóc con cậu muốn đi ra ngoài, không ngại cứ đi theo hướng kia, có lẽ sẽ có một ít trợ giúp."
"Ồ, sao vậy?" Tiêu Trần hứng thú.
Ông lão chỉ tổ thụ nói: "Người bạn cũ này của tôi có một đặc tính, cho dù cắm rễ ở thế giới nào, hắn ta đều sẽ liên tiếp với cái thế giới ấy."
"Tuy rằng sức mạnh của tổ thụ bị tước đoạt, thế nhưng tổ thụ vẫn có thể cảm giác được một ít biến hóa của thế giới ấy."
"Ở cái hướng kia, tổ thụ thường cảm giác được vào ban ngày có sức mạnh kinh khủng bạo phát, có lẽ nơi đó còn có một ít biến số."
Tiêu Trần gật đầu, muốn đi ra ngoài, muốn tìm kiếm biến số, xem ra cần phải đi theo hướng kia xem.
"Ông lão có muốn cùng đồng hành không?" Tiêu Trần đưa ra lời mời.
Ông lão cười khổ một tiếng lắc đầu: "Cậu xem tôi đây tay chân lẩm cẩm, đi bộ cũng thành vấn đề, đi liên lụy cô cậu làm gì?"
Tiêu Trần đứng dậy, nhìn trời một chút, ánh mặt trời vừa lúc, "Vậy thì cáo từ."
Ông lão không có ý giữ lại, chỉ là đứng dậy đi trở về nhà lá, rất nhanh ông lão cầm một cái ba lô đi ra, bên trong chứa một ít thảo dược.
"Đây là một ít thảo dược tôi đào được trong mấy năm nay, hy vọng có thể giúp được cô cậu!"
Tiêu Trần cũng không khách khí, bảo Cửu Vĩ Yêu Hồ tiếp nhận ba lô trên lưng.
"Sau khi vào đêm, nhất định phải tìm nơi bí ẩn trốn đi, chờ hừng đông lại lên đường, nhớ kỹ, nhớ kỹ." Như một phụ huynh muốn tiễn con đi ra ngoài, ông lão không ngừng dặn dò.
Tiêu Trần cười: "Yên tâm đi, có một thần côn coi số cho tôi, mạng của tôi rất dai."
Ông lão thở dài, vẫy tay từ biệt.
Tiêu Trần và Cửu Vĩ Yêu Hồ đi rồi, ông lão vỗ tổ thụ, bi thương nói: "Không biết bên kia có cái gì, mấy đứa trẻ đi qua đều chưa từng trở về, cũng không biết nói cho bọn họ biết, là hại bọn họ, hay là giúp bọn họ."
Cành cây của tổ thụ nhẹ nhàng đung đưa, dường như là đang an ủi ông lão.
"Haizz, cũng đúng, cho dù bên kia có cái gì, dù sao cũng tốt hơn ở lại ở chỗ này nhiều."
"Bắt đầu!"
Đi ra không bao xa, Tiêu Trần bèn yêu cầu Cửu Vĩ Yêu Hồ leo lên trên lưng mình.
Cửu Vĩ Yêu Hồ đeo ba lô sắc mặt đỏ bừng, thấp giọng nói: "Tôi có chân, tự mình đi được."
Tiêu Trần trợn trắng mắt, "Với cái chân ngắn nhỏ của cô, biết đi cho tới khi nào."
Cửu Vĩ Yêu Hồ nhìn chân của mình, tức giận nói: "Thế nào cũng dài hơn cạu!"
Tiêu Trần lười cãi cọ với cô ta, mạnh mẽ vác Cửu Vĩ Yêu Hồ lên lưng mình.
Cửu Vĩ Yêu Hồ cảm nhận được độ ấm trên ngừoi Tiêu Trần, một cảm giác an toàn tự nhiên sinh ra, tim cũng không khỏi đập nhanh hơn.
"Nhìn không ra, cô cũng ngây thơ quá nhỉ." Tiêu Trần trêu chọc một câu, sau đó cả người chạy băng băng trong thung lũng như một cơn gió.
Cảm nhận sự mát mẻ khi gió thổi qua mặt, tâm tư Cửu Vĩ Yêu Hồ từ từ bình tĩnh lại, dần dần một cảm giác ủ rũ kéo tới, cô ta ôm tay thật chặt, dần dần lại nhắm hai mắt lại.
Khi Cửu Vĩ Yêu Hồ tỉnh lại, phát hiện mình đang nằm ở trên bãi cỏ, trên người đang đắp trường bào của Tiêu Trần.
Mà Tiêu Trần đang ra sức đào đất ở bên cạnh.
"Tỉnh rồi?" Tiêu Trần không ngẩng đầu, tùy ý hỏi một câu.
"Ừ." Cửu Vĩ Yêu Hồ ngoan ngoãn gật đầu, ngồi xuống lẳng lặng nhìn Tiêu Trần.
"Cảm ơn, đã rất lâu rồi tôi không ngủ ngon như thế." Cửu Vĩ Yêu Hồ đánh vỡ trầm mặc, nói khẽ.
"Khách khí với cha con làm mịa gì!" Tiêu Trần mới mở miệng, đã có thể khiến người ta tức gần chết!
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận