Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Đại Đế Chui Ra Từ Trong Mộ

Chương 1661: Ăn tươi

Ngày cập nhật : 2025-09-10 15:17:27
Nước mủ đỏ tìm được Tiêu Trần, trong nháy mắt biến đổi hình dạng, lại khôi phục thành dáng dấp xúc tu.
Xúc tu màu đỏ nhào về phía Tiêu Trần, mang theo tiếng xé gió chói tai.
Tốc độ ấy thực sự quá nhanh, Tiêu Trần không kịp né tránh, chỉ có thể đối chiến.
"Ầm!"
Nắm đấm của Tiêu Trần hung hăng đánh vào một cái xúc tu.
Sức đập to lớn, mang theo từng luồng sóng xung kích, đánh nát hết thảy chung quanh.
Song phương chạm vào nhau, xúc tu chỉ hơi chếch đi một chút, mà Tiêu Trần lại trực tiếp bay ra ngoài.
Tiêu Trần hung hăng đụng nát một khối tảng đá lớn, cho đến bay ra ngoài mười dặm, mới khó khăn lắm dừng lại.
"Khụ khụ..."
Tiêu Trần ho khan, bò ra từ trong bụi mù, cơn đau trên nắm tay, nói cho Tiêu Trần, đầu ngón tay của mình có lẽ đã gãy.
Tiêu Trần mới phục hồi tinh thần lại từ đầu óc choáng váng, nước mủ bên người đã biến thành hình dạng xúc tu.
Đối mặt với những xúc tu vô luận tốc độ hay là sức mạnh đều mạnh hơn mình, Tiêu Trần chỉ có thể dùng thân thể cứng rắn chống đỡ.
"Ầm!"
Sau vài lần đối chiến, một cái xúc tu tìm được cơ hội, tát bay Tiêu Trần.
Tiêu Trần bay trên không trung, mới vừa cảm thụ được thân thể tê liệt đau đớn, một xúc tu khác đã tới gần.
Căn bản không thể phòng ngự trên không trung được, Tiêu Trần chỉ có thể hít sâu một hơi, điều động tất cả sức mạnh trên người, hội tụ ở trên hai tay.
Tiêu Trần dùng song chưởng bảo vệ ngực, bởi vì nơi đó là chỗ ngủ của Lưu Tô Minh Nguyệt.
"Ầm, Ầm, Ầm..."
Tiêu Trần như một quả bóng cao su, bị xúc tu quất bay tới bay lui trên không trung.
Bởi vì Tiêu Trần hội tụ tất cả lực lượng ở trên cánh tay, thân thể bị vây trong trạng thái không có phòng bị.
Một lần bị quật, đều phải tạo thành thương tổn kinh khủng cho Tiêu Trần.
Tiêu Trần không ngừng hộc máu, ý thức nhanh chóng chuyển động, nghĩ ngợi biện pháp thoát thân.
Đây là chỗ biến thái của Tiêu Trần, nếu như người bình thường, mặc dù thân thể cường đại như bản thân Tiêu Trần, nhưng đụng phải loại công kích kinh khủng kia, chỉ sợ sớm đã đau chết rồi.
Mà Tiêu Trần không chỉ không đau chết, cũng bởi vì đau đớn, kích thích đầu trở nên ngày càng rõ ràng.
Thế nhưng Tiêu Trần rất nhanh phát hiện, mình hình như không có một chút biện pháp thoát thân, bởi vì phải bảo vệ Lưu Tô Minh Nguyệt, điều này làm cho Tiêu Trần có rất nhiều tay cản.
"Ầm!"
Một cái xúc tu to lớn, hung hăng đánh Tiêu Trần vào rồi trong đất bùn, sức trùng kích khổng lồ trực tiếp tạo thành một cái hố to đường kính trên trăm trượng.
Tiêu Trần nằm ở trong hố lớn, không ngừng hộc máu, đau đớn vì lượng lớn xương vỡ vụn, khiến mặt của Tiêu Trần trở nên vặn vẹo.
Mặc dù là như vậy, Tiêu Trần vẫn không thốt ra tiếng nào.
Tiêu Trần dùng tay phải hoàn hảo duy nhất, sờ sờ Lưu Tô Minh Nguyệt trong ngực.
Cảm thụ được tiểu gia hỏa hô hấp vững vàng, trên mặt Tiêu Trần lộ ra nụ cười còn khó coi hơn khóc.
Lúc này một cái xúc tu duỗi tới, cuốn chặt lấy Tiêu Trần, hắn chỉ có thể dùng tay phải bảo vệ nơi ngực, tạo cho Lưu Tô Minh Nguyệt chút không gian.
Tiêu Trần không có cách nào phản kháng, chỉ có thể trơ mắt nhìn xúc tu quấn chặt lấy mình.
Xúc tu giống như rắn quấn chặt Tiêu Trần, xương cốt toàn thân phát ra tiếng cọ xát chói tai, loại thống khổ này căn bản không phải người có thể chịu được.
Sau đó xúc tu lại đưa Tiêu Trần đến trước khuôn mặt lớn buồn nôn kia.
Đối mặt khuôn mặt buồn nôn, Tiêu Trần giống như con kiến dưới chân người khổng lồ, nhỏ bé cơ hồ có thể không cần tính.
Hơn nữa cộng thêm sự sợ hãi không thể diễn tả, sợ rằng không có ai sẽ không tan vỡ.
May là Tiêu Trần đã từng trải qua vô số đau khổ, thể xác và tinh thần đã sớm mạnh mẽ đến không chê vào đâu được.
Mặc dù là lúc này, Tiêu Trần vẫn bảo trì linh thức thanh minh.
"A, ngươi rất thú vị." Cái âm thanh trầm thấp kia lại vang lên trong đầu Tiêu Trần.
Tiêu Trần vốn muốn hỏi về nữ tính của hắn, nhưng lại không có sức hỏi.
Bởi vì xúc tu nọ dây dưa thật chặt, mỗi một lần hô hấp, đều phải khiến tay phải của Tiêu Trần giảm thiểu một phần lực lượng.
"Ngươi là người thứ nhất đối mặt với ta, từ đầu tới đuôi chưa từng lộ ra chút sợ hãi, ta cho phép ngươi lưu lại di ngôn." m thanh trầm thấp, có chút đắc ý.
Miệng Tiêu Trần không thể nói chuyện, thế nhưng trong lòng thăm hỏi tổ tông mười tám đời của con hàng này mấy lần.
Hơn nữa Tiêu Trần cũng không lo lắng cho mình sẽ chết, bởi vì sư phụ nhà mình khẳng định nhìn mình ở góc nào đó.
Tiêu Trần đoán không lầm, thiếu niên xác thực nằm úp sấp ở đám mây trên trời, nhìn chăm chú vào động tĩnh phía dưới.
Thế nhưng thiếu niên lại không hề có ý giải cứu Tiêu Trần.
Thiếu niên nằm trên đám mây, chỉ che kín hai mắt của mình, không dám nhìn hình dạng của Tiêu Trần phía dưới.

Bình Luận

0 Thảo luận