Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Đại Đế Chui Ra Từ Trong Mộ

Chương 1372: Biến số

Ngày cập nhật : 2025-09-10 15:17:27
Lúc này, trong núi lớn yên tĩnh, đột nhiên gió nổi lên.
Gió không lớn, thế nhưng thổi quỷ dị, chồng chất mà đến.
Thổi cây trong núi, còn như sóng động, một sóng tiếp theo một sóng, một sóng nhanh hơn một sóng.
"Đa tạ." Trần Cung bái một cái với núi lớn vô tận, tiếp theo lấy ra một cây cỏ nhỏ màu xanh.
Cỏ nhỏ dễ thương, xanh biêng biếc, ba mảnh lá cây thật dài đung đưa trong gió.
Lúc này một sinh vật dáng dấp cực kỳ quỷ dị xuất hiện ở trước mặt Trần Cung.
Thứ này có đầu người thân trúc, đầu là một thiếu nữ nhìn có chút xinh đẹp.
Dưới đầu, từ hai cánh tay đến cái mông đều là ống trúc to lớn, tứ chi là gậy trúc hơi nhỏ, phía trên tứ chi lá trúc như đao kiếm sắc nhọn.
Người quái dị này thận trọng tiếp nhận cây cỏ nhỏ trong tay Trần Cung, nhẹ nhàng bái một cái với Trần Cung.
"Thay mặt đại nhân nhà tôi tạ ơn tiên sư."
Giọng của người quái dị này lại êm tai ngoài ý muốn, như nước suối róc rách, vô cùng dễ nghe.
"Được, thay tôi hỏi thăm đại nhân của nhà cô." Trần Cung mỉm cười gật đầu.
Nhìn gốc cỏ non rời mình mà đi, Trần Cung cảm thấy thịt đau quá trời, ngay cả khi cười, cơ bắp cũng có chút cứng ngắc.
Loại cỏ này gã đã sưu tầm gần 10.000 năm mà chẳng nỡ sử dụng, nhưng hôm nay lại lấy nó ra như một "cống phẩm". Nếu không bắt được Tiêu Trần thì sẽ tiếc đứt ruột mất.
Trần Cung quyết định lát nữa nếu bắt được Tiêu Trần sẽ bẻ gãy chân hắn trước để trút giận.
"Tiên sư ngài làm việc trước đi." Thứ kỳ quái nói xong, biến mất trong không khí.
Trần Cung không dám trì hoãn, nhảy về phía bóng dáng quỷ dị trước mặt.
Ở trung tâm của dãy núi Thiên Đãng, có một ngọn núi cực lớn có thể xem như là cột chống trời.
Một đôi mắt to rõ ràng đã sinh trưởng trên vách đá của ngọn núi này.
Đôi mắt màu vàng đất tản ra thứ ánh sáng quỷ dị, con ngươi đen ngòm thẳng đứng đầy vẻ lạnh như băng.
"Đại nhân." Một người đầu và thân bằng tre đi đến trước con mắt kia, dâng gốc cỏ non lấy được từ Trần Cung.
"Là cỏ Thiên Nguyệt." Một thanh âm vô cùng hùng hậu vang lên.
Sau đó một cây dây leo trên ngọn núi sống lại, bò đến bên cạnh người đầu và thân bằng tre quái dị, cuốn đi gốc cỏ non này.
"Tông Diệu, đi xem tên Thần Vô Chỉ Cảnh kia đi." Thanh âm hùng hậu ra lệnh.
"Tên Thần Vô Chỉ Cảnh kia có gì không ổn sao, đại nhân?" Thứ quái dị tên là Tông Diệu tò mò hỏi.
Phải biết đại nhân nhà mình đã ở đây không biết bao nhiêu năm, thậm chí còn có lời đồn, tuổi thọ của đại nhân dài lâu như thế giới này.
Thậm chí còn có những sơn tinh quỷ quái nói tuổi của đại nhân còn già hơn cả thế giới này, đại nhân đã đến đây trước khi thế giới này được hình thành hoàn chỉnh.
Cho dù là nói như thế nào thì đều chỉ chứng minh một chuyện, đại nhân là sinh linh cổ xưa nhất trong dãy núi Thiên Đãng, thậm chí là trong đại thế giới này.
Đại nhân vẫn luôn ở đây, đại nhân hiếm khi thức giấc, có khi ngủ cả nghìn năm.
Hơn nữa đại nhân không có hứng thú với bất cứ chuyện gì, bất cứ người nào.
Tại sao hôm nay lại quan tâm đến một Nhân tộc Thần Vô Chỉ Cảnh như thế?
"Đi đi, ta dường như cảm nhận được khí tức khó lường, có chút giống như khí tức của Sơn Thần." Thanh âm hùng hậu lại vang lên.
"Sơn Thần?" Tông Diệu có chút nghi hoặc.
"Đây là một truyền thuyết lâu lắm rồi. Truyền thuyết kể rằng trong thời đại đại địa vô tận, rất nhiều đại thần không thể tưởng tượng đã được sinh ra. Bọn họ thông thiên triệt địa, không gì làm không được. Sơn Thần là một trong những vị thần này."
"Vậy thì Sơn Thần này có quan hệ gì với chúng ta?" Tông Diệu tò mò hỏi.
"Chúng ta đều là con của Sơn Thần." Thanh âm hùng hậu có vẻ hơi mỏi mệt, nói xong, đôi mắt kia nhẹ nhàng nhắm lại.
Tông Diệu cung kính cúi đầu, bóng dáng biến mất trong không khí.
"Ngài về thật rồi? Hay chỉ là ảo giác của ta thôi." Một tiếng thở dài buồn bã vang lên.
...
Tiêu Trần vỗ vỗ Huyết Dực bay vào trong tầng mây.
Nhìn vào những đỉnh núi cao chót vót, Tiêu Trần vừa bay vừa tìm kiếm ngọn cao nhất.
Nhưng biển mây quá dày, che khuất tầm mắt của Tiêu Trần, căn bản không thể nhìn thấy ngọn núi nào cao nhất.
Hơn nữa, thân ảnh phía sau Tiêu Trần càng ngày càng gần, nếu không tìm được ngọn núi cao nhất, Tiêu Trần có thể sẽ phải tiêu hao một quả cầu phong ấn nhỏ nữa.
Trong khi Tiêu Trần còn đang sứt đầu mẻ trán thì Lưu Tô Minh Nguyệt đang ngồi gặm đùi gà trên đầu hắn đột nhiên giật nảy mình.
Sau đó hắn lấy ngọc Sơn Thần ra, lúc này ngọc Sơn Thần rõ ràng toát ra một tia xanh nhạt yếu ớt.
Phải biết rằng ngọc Sơn Thần ngoại trừ Lưu Tô Minh Nguyệt, ngay cả Tiêu Trần cũng không dùng được.
Nếu Lưu Tô Minh Nguyệt không được khởi động thì ngọc Sơn Thần sẽ không xuất hiện biến hóa.
Điều kỳ quái chính là hôm nay ngọc Sơn Thần vậy mà lại tự biến hóa, đó là điều xưa nay chưa từng xảy ra.

Bình Luận

0 Thảo luận