"Không thể nào." Cô gái nghiến răng, rít lên một tiếng.
Cô ta lấy một mảnh giấy từ trong ngực ra, bên trên chi chít chữ viết.
Cô gái nhìn một chút, tức giận nói: "Ngày kia mới là đêm Huyết Nhãn."
"Không phải, tộc trưởng, cô mau nhìn kìa." Người kia hoảng sợ nhìn lên bầu trời, chỉ vào ánh trăng màu đỏ tươi.
Cô gái ngẩng đầu, nhìn hai vầng trăng máu, cả người run lên.
Giữa hai vầng trăng cực lớn trên không trung có một khe hở màu đen, dường như có đồ vật gì đó muốn thoát ra từ trong ánh trăng.
"Nhanh lên, bảo mọi người đuổi kịp tôi." Cô gái bất chấp tất cả, gầm thét lên một tiếng, điên cuồng chạy đi.
"Rống."
Một tiếng gào kinh thiên động địa tuyền tới từ phương xa.
"Dạ Hành giả." Có người hoảng sợ hô lên.
Lúc này, bọn họ không quan tâm đến gì nữa, mặc kệ tiếng nói của mình có làm kinh động đến đám quái vật kia hay không, đội ngũ hai trăm người trở nên vô cùng hỗn loạn.
"Mau theo tôi."
Cô gái bỗng hét lớn một tiếng, giọng nói hữu lực, trong nháy mắt đã ép tất cả mọi thanh âm xuống.
Cô gái giơ trường đao trong tay lên, trường đao phát ra ánh sáng màu xanh lam vô cùng nổi bật trong màn đêm bị bao phủ bởi màu đỏ.
Tất cả mọi người đều nhìn chăm chú vào cây đao kia, chạy theo cô gái.
Lúc này, tất cả mọi người đã tìm được người đáng tín nhiệm.
"Rống."
Tiếng gào vô cùng khủng bố kia càng ngày càng gần, một tiếng thét thê thảm mang theo sợ hãi vang lên từ phía sau đội ngũ.
Tất cả mọi người biết rõ chuyện gì đã xảy ra nhưng không có ai quay đầu lại.
Giờ phút này, bọn họ giống như một chiếc lá cô đơn phiêu dạt trên biển cả, không thể nắm giữ mạng sống chính mình.
Những tiếng kêu thảm thiết không ngừng truyền tới từ phía sau của đội ngũ, tất cả mọi người đều chạy như điên, không còn tâm trí đau buồn.
Tiếng bước chân dày đặc mang theo áp lực trầm trọng khiến cõi lòng mọi người giống như tro tàn.
"Là cửa thành."
Cô gái dẫn đầu ngạc nhiên hô lên, nhưng khi cô ta nhìn thấy bộ xương cốt của con cự thú chặn ở cửa thì trong lòng lập tức nguội lạnh một nửa.
"Ảnh Nhi, hãy nghe tôi nói."
Cô gái đẩy đứa bé bên cạnh vào trong khe hở của bộ xương khô.
Trong mắt cô bé tràn ngập nước mắt, quật cường đứng nguyên tại chỗ, nhìn cô gái kia.
Cô gái vừa đẩy đứa bé vừa nói: "Ảnh Nhi không khóc, hãy dẫn mọi người đi, phải sống thật tốt."
Cô gái không kịp để lại lời nói từ biệt nào, lập tức quay đầu, chạy về phía đội ngũ phía sau cùng.
Cô gái biết rõ, nếu mình chậm trễ một giây, tộc nhân của mình sẽ chết thêm một người nữa.
"Chị." Cô bé gào khóc bi thương, tất cả người thân đều rời đi, chỉ còn lại mỗi mình cô bé.
Trường đao màu lam giống như chiếc đèn sáng, trong bóng đêm vô cùng nổi bật.
Trong lúc chạy, mái tóc màu đen của cô gái điên cuồng nhảy múa, giống như Atula giáng xuống trần gian.
Trong mắt cô gái không hề có một chút sợ hãi nào, chỉ có sự kiên quyết và giải thoát.
Trường đao vung ra, ánh sáng mày lam mang theo luồng đao khí khủng khiếp chém thẳng về phần đầu của bóng đen.
Đầu người bay lên trời, chất lỏng tanh hôi điên cuồng phun ra.
"Mau đi vào nội thành, cùng nhau bố trí trận pháp đi." Cô gái gào thét một tiếng, xoay người chém một đao.
Có một bóng đen nhào lên trực tiếp bị chém thành hai khúc.
Một đao một cái, cô gái không hề cảm thấy nhẹ nhàng, từ đầu đến cuối, sắc mặt cô ta vẫn ngưng trọng như cũ.
Bởi vì cô ta biết rõ, mình không thể giết chết những vật này, bọn chúng phục hồi cực nhanh.
Bóng đen vừa bị chém đầu đứng lên, ôm lấy chiếc đầu đã bị đứt khỏi thân thể, trực tiếp đặt lên cổ mình.
Chất lòng đục ngầu chảy ra khỏi miệng vết thương giống như một loại keo dán cường lực, rõ ràng đã bị chém đứt, thế nhưng lại có thể dính thẳng vào cổ.
Bóng đen bị chém thành hai khúc kia cũng thế, bắt đầu khôi phục như cũ.
"Rống!"
Tiếng gầm rung trời vang lên ở phía chân trời, tiếng gầm vô hình truyền đi rất xa, rất xa.
Cô gái biết rõ, đây là tín hiệu đám quái vật triệu tập đồng bạn/
Đao của cô gái lại vung lên lần nữa, không có chiêu thức lòe loẹt gì, chỉ đơn giản là một đao chém đứt.
Chỉ có những người đã trải qua chiến trường tràn đầy máu tươi mới thích dùng những chiêu thức dứt khoát như thế.
Đao khí màu lam ngăn cản bước tiến của đám quái vật, cô gái giống như một cỗ máy móc, không ngừng vung đao, thu đao.
Bóng đen liên tục bị chém nát rồi lại phục hồi như cũ.
Một vòng tròn này cứ lặp đi lặp lại không có hồi kết.
Dưới màn đêm màu đỏ tươi, âm thanh tiếng chạy trốn từ phương xa không ngừng truyền tới.
Trên cánh đồng hoang dã, bóng đen giống như thủy triều, không ngừng tuôn trào về hướng thành trì đã lụi bại.
Cả người cô gái ướt đẫm mồ hồi, quần áo dính vào người, để lộ ra đường cong tuyệt diệu.
Trên người cô gái tản ra một loại khí thế lạnh như băng, tạo cho người ta cảm giác đẹp đến mức chấn động lòng người, nếu so sánh với đám quái vật xấu xí trước mặt thì sẽ thấy sự chênh lệch vô cùng rõ ràng.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận