Nhưng đối với Tiêu Trần, cái giá phải trả là quá thảm thiết, bây giờ Tiêu Trần không có khả năng hành động, cái chết đang dần dần bao trùm lấy hắn!
"Cậu đã giết bao nhiêu người?" Thanh âm Nho Sinh sợ hãi thán phục vang lên.
Chuyện tuyệt vọng nhất đã đến, ba kiếm tu đã chết lúc nãy giờ phút này đã chậm rãi khôi phục lại.
Bất tử bất diệt.
"Rốt cuộc cậu đã giết bao nhiêu người mới có thể giết người và tính toán chính xác như vậy?" Thanh âm của Nho Sinh lại vang lên từ miệng của một gã kiếm tu, không phải là giễu cợt, mà là sự khâm phục từ tận đáy lòng.
Trong hoàn cảnh tuyệt vọng, có thể đạt được loại đột phá này, Nho Sinh tự hỏi chính mình cũng không làm được.
Tiêu Trần không trả lời, đồng tử của hắn đã bắt đầu giãn ra, lực sát thương của kiếm khí gây ra với cơ thể quá lớn.
"Đáng tiếc! Đợi một thời gian nữa, cậu gần như nhất định có thể được thăng lên chức Tôn Giả." Nho Sinh mỉm cười, là người chiến thắng hắn ta đương nhiên có thể cười.
Khi khí tức của Tiêu Trần hoàn toàn tan biến, Cửu Vĩ Hồ đã chạy ra khỏi thế giới quỷ dị này, rơi lệ đầy mặt.
Cô ta không thể cảm nhận được Tiêu Trần nữa, nội đan ở chỗ của Tiêu Trần đã nói cho cô ta biết Tiêu Trần đã chết.
Cửu Vĩ Hồ không muốn tin, cô ta nhớ rất rõ khi Tiêu Trần còn là một đứa nhỏ đã có thể xoay người từ trong các tình huống tuyệt vọng.
Cửu Vĩ Hồ lau nước mắt nhìn mấy đứa nhóc bị mình vây chặt trong cái đuôi.
"Về nhà thôi!"
Cửu Vĩ Hồ cố nặn ra một nụ cười, cô ta định đi tìm Tiêu Trần.
Vì Tiêu Trần là hy vọng của hắn, là hy vọng sống sót ở một phiến tinh không khác, nếu Tiêu Trần chết, cô ta tình nguyện theo cùng.
...
Sau khi khí tức của Tiêu Trần hoàn toàn tan biến, Nho Sinh mới yên tâm bước tới. Hắn ta làm việc từ trước đến nay đều là ổn thỏa như vậy.
Nhìn thân thể rách mướp của Tiêu Trần, Nho Sinh cảm thấy có chút đáng tiếc, nhưng sau khi cố gắng ghép lại một ít, đoán chừng vẫn có thể dùng được.
Ngay khi Nho Sinh định chỉ huy kiếm tu thu thi thể của Tiêu Trần, đồng tử rực rỡ trong đôi mắt của Tiêu Trần đột nhiên mở ra.
Ánh sáng vàng đột nhiên ngưng tụ, hai chiếc răng nanh rất dài cũng duỗi ra.
Nho Sinh có lẽ đã quên trước đó hắn ta đã từng nói, hắn ta không thể cảm nhận được ba hồn bảy vía và khí tức của sinh mệnh trên người Tiêu Trần.
Cương thi là những thứ không có tính mạng, giả chết có lẽ là thiên phú lớn nhất, bởi vì cương thi vốn là thi thể.
Tiêu Trần cũng quên mất bản lĩnh lớn nhất của cương thi là gì.
Mãi cho đến tận lúc này Tiêu Trần mới kịp phản ứng.
Tiêu Trần đột nhiên bùng nổ, một phát bắt được kiếm tu muốn thu về thi thể của mình, cầm cổ của kiếm tu cắn một phát.
Không sai bản lĩnh lớn nhất của cương thi không phải là hút máu và truyền nhiễm sao, có lẽ là Tiêu Trần đã dùng sai tư thế trước đó rồi.
Trong lúc không phòng bị, kiếm tu bị Nho Sinh ký sinh đột nhiên bị bắt, hoàn toàn không phản ứng kịp.
Khi hắn phản ứng lại, đôi răng nanh của Tiêu Trần đã đâm vào trong cổ của hắn ta.
Tiêu Trần cảm giác mình giống như một cái máy bơm nước, máu tươi trong cơ thể kiếm tu điên cuồng dũng mãnh tràn vào thân thể của mình.
Lực lượng khổng lồ bắt đầu chữa trị vết thương, trong nháy mắt, Tiêu Trần cũng cảm giác chân không tê, thắt lưng không đau, tinh thần vô cùng tốt.
Tiêu Trần không chỉ hút máu, mà trong lúc ấy hắn còn nhìn được chuyện xảy ra cả đời kiếm tu.
Đây cũng là một phát hiện mới, thì ra cương thi lại còn có loại bản lãnh này.
Ngay khi hai kiếm tu khác muốn phát động công kích, Tiêu Trần đột nhiên nhả ra.
Tiêu Trần cũng không trực tiếp hút khô hắn, chỉ cần chưa chết hẳn, bất tử bất diệt của hắn ta sẽ không phát động.
Khôi phục tinh thần, Tiêu Trần dùng một chân nhảy lùi về sau kéo giãn khoảng cách.
"Thú vị." Kiếm tu bị cắn ôm cổ, mặt đầy ý cười, hắn cũng không lo lắng gì cả, mặc dù Tiêu Trần giả chết cũng không thay đổi được điều gì hết.
"Đúng là thú vị thật." Tiêu Trần nhe răng cười.
Ngay sau đó chuyện bất ngờ xảy ra, đồng tử của kiếm tu bị cắn đột nhiên đột nhiên đổi thành màu đỏ đậm, hai cái nanh lộ ra.
Hắn đột nhiên phát động công kích với hai người bên cạnh.
Tất cả tới quá đột ngột, một người trong đó bị trực tiếp đè lại, răng nanh thật dài đâm vào trong cổ.
"Ngươi làm cái gì?" Lúc này kiếm tu không bị công kích mở miệng hỏi.
"Lè lè lè..." Tiêu Trần lè lưỡi, quăng loạn theo kiểu rất nhây: "Anh có thể ký sinh, tôi có thể lây nhiễm, anh là ký sinh trùng, tôi là virus, chúng ta tám lạng nửa cân."
Nho Sinh không còn kịp nghĩ nhiều nữa, bởi vì hai cái kiếm tu kia đã giương nanh múa vuốt nhào tới.
"Núi cao đường xa, chúng ta giang hồ tái kiến."
Thấy tình cảnh này, Tiêu Trần cầm cái chân bị tự mình chém đứt, phất tay, nhảy cà tưng biến mất trong vùng trời đất kì dị này.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận