Khi đến hành tinh mang tên Varda, Tiêu Trần đã tìm thấy những nhân vật quyền lực ở nhiều quốc gia khác nhau. Hắn trực tiếp điều khiển cơ thể và tâm trí của họ và để họ làm mọi việc cho mình.
Sau đó Tiêu Trần đã đến ba tinh cầu khác và sử dụng phương pháp tương tự để điều khiển bọn họ.
Chỉ có bốn tinh cầu để theo dõi toàn bộ tinh không chắc chắn là không đủ.
Tiêu Trần tiếp tục tìm kiếm, con đường này phải mất hơn năm năm, cộng với một năm rưỡi trước đây. Tiêu Trần đã bị trì hoãn tổng cộng bảy năm.
Tiêu Trần đã không dừng lại cho đến khi hai phần ba sức mạnh của Long Thần được lưu trữ trong Vũ Quang Bàn đã bị tiêu hao.
Trong bảy năm qua, Tiêu Trần đã tìm thấy tổng cộng chín tinh cầu, về việc có thể theo dõi sự xuất hiện của đại trùng tử hay không, chỉ có thể phó mặc cho số phận của mình.
Tiêu Trần quay trở lại Địa Cầu, cộng với bảy năm ở Minh Bộ, tổng cộng là mười bốn năm.
Mười bốn năm đối với các nhà tu hành mà nói chẳng qua chỉ là một ngôi sao nhỏ không đáng kể trong dòng sông dài của cuộc đời.
Nhưng đối với một người bình thường, rất nhiều điều có thể xảy ra trong vòng mười bốn năm.
Tiêu Trần lặng lẽ bước vào nhà.
Một cô gái trẻ đẹp đang ngồi trên ghế trong sân ngây người nhìn Tiêu Trần, nước mắt tuôn rơi.
"Ba".
Đêm khuya, Tiêu Trần lặng lẽ nằm trên ghế ngắm nhìn vầng trăng tròn trên bầu trời.
Ánh trăng trong như nước, gió nhẹ mây bay.
Thời gian mười bốn năm không dài, cũng không ngắn.
Đối với người tu hành mà nói, họ không thể đạt được tình trạng vật và người.
Cẩu Đản đã mệt vì khóc và ngủ thiếp đi bên cạnh Tiêu Trần. Ngay cả khi đã ngủ say, nó vẫn giữ chặt một góc áo của Tiêu Trần.
Sau khi cha mẹ ăn cơm xong, họ đã có một cuộc nói chuyện dài về gia đình và giờ họ cũng đi nghỉ ngơi cả rồi.
Tiêu Mạn Ngữ không ở nhà, hiện tại cô đã là một chiến sĩ của Chu Võng, chỉ khi có thời gian rảnh thì mới về thăm nhà một chút.
Những con vật nhỏ bao quanh Tiêu Trần thành một vòng tròn, lặng lẽ rúc vào chân hắn.
Khoảng thời gian yên tĩnh hiếm hoi này khiến Tiêu Trần cảm thấy thư thái hơn rất nhiều.
Tiêu Trần chỉ nằm đó lặng lẽ cả đêm, không nghĩ gì và cũng không nói gì.
Lúc trời sáng, có đại yêu tới đón Cẩu Đản.
Cẩu Đản bây giờ là vua của Yêu tộc, mỗi ngày có rất nhiều việc cần phải giải quyết.
Con bé hiện tại là một người hoàn toàn khác so với lần gặp trước.
Cẩu Đản đã rất trưởng thành, ngoại trừ tính háu ăn và chứng bệnh nhỏ là chảy nước dãi khi ngủ, nó đã trở nên hoàn hảo.
Đương nhiên mỗi ngày về nhà ăn cơm do bà làm là một việc sấm sét có đánh cũng không thể ngăn cản.
Sau khi Cẩu Đản rời đi, Tiêu Chính Dương di chuyển băng ghế nhỏ và ngồi bên cạnh Tiêu Trần.
Mặc dù không có thiên phú tu luyện, nhưng với sự gia trì công pháp hoàn mỹ của Tiêu Trần, cảnh giới của ông ấy thực sự không thấp.
Năm tháng đã không để lại dấu ấn trong ông ấy.
Tiêu Chính Dương nhìn con trai, có rất nhiều lời để nói mà không biết bắt đầu từ đâu.
Tiêu Chính Dương im lặng hồi lâu, cuối cùng cũng nói ra điều mà ông ấy không bao giờ muốn nói.
"Phải đi rồi sao?"
Tiêu Trần gật đầu, suy nghĩ rất lâu rồi nhẹ giọng nói: "Có lẽ con sẽ không trở lại nữa."
Nghe được câu này, Tiêu Chính Dương cúi đầu xuống, cố hết sức không để Tiêu Trần nhìn thấy đôi mắt đỏ hoe của mình.
Tiêu Chính Dương biết rằng Tiêu Trần nói sẽ không quay trở lại, có lẽ nó thực sự sẽ không bao giờ quay lại đây nữa.
Mẹ của Tiêu Trần đứng ở cửa, cắn chặt môi cố gắng không để mình khóc thành tiếng.
Tiêu Trần từ trên ghế đứng lên, đi về phía mẹ của mình.
Tiêu Trần ôm lấy bà ấy.
....
"Con đi nhé!"
Tiêu Trần vẫy vẫy tay, chậm rãi đi ra khỏi sân, giống như lúc hắn trở về vậy.
Nhìn thấy thân ảnh Tiêu Trần khuất hẳn, mẹ của Tiêu Trần không kìm được nữa bật khóc thành tiếng.
"Chính... Dương, tôi có cảm giác tôi sẽ không còn được gặp... Tiêu Trần rồi."
Tiêu Chính Dương ôm lấy vợ, vỗ nhẹ vào lưng bà, trong miệng ngân nga một bài hát thiếu nhi nhẹ nhàng.
Đây là bài hát mà bọn họ đã từng ngâm nga với Tiêu Trần khi hắn còn nhỏ.
Tiêu Trần đã tiến vào Hoả Diệm Sơn của Thiên Sơn, hắn cần phải bế quan.
Việc bế quan của Tiêu Trần không phải để nâng cao sức mạnh của hắn, sức mạnh chẳng có nghĩa lý gì đối với Tiêu Trần.
Chỉ cần thân thể hồi phục, Tiêu Trần có thể quay lại đỉnh phong trong khoảng thời gian rất ngắn.
Tiêu Trần bế quan, tu chính là nội tâm, một nội tâm mạnh mẽ cũng như sức mạnh vậy.
...
Thần Đạo hai mươi lăm năm, đầu năm này Thôn Thiên Đại Đế trở lại Địa Cầu thứ chín.
Hôm đó, Tiêu Trần đột nhiên tỉnh dậy từ lò luyện thiên địa.
Tiêu Trần nhìn lên phía trên và dường như cảm nhận được điều gì đó.
Một chiếc phi thuyền xuất hiện trên bầu trời phía xa.
...
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận