"Cậu mau đi đi, tôi không thể chống đỡ nổi nữa rồi, nếu có thể giúp tôi tìm em trai, trên mặt nó có vết bớt hình hồ điệp."
Cửu Vĩ Yêu Hồ nói xong, đặt tay lên vai Tiêu Trần, muốn dùng chút sức lực cuối cùng để đẩy Tiêu Trần ra xa.
Tiêu Trần quay đầu lại nhìn Cửu Vĩ Yêu Hồ suy yếu, cất phi kiếm đi.
Tiêu Trần đá bay thi thể bị chính mình mổ xẻ: "Đó là em trai của cô, muốn tìm thì cô tự đi mà tìm."
Bàn tay của Cửu Vĩ Yêu Hồ ngay lập tức cứng đờ, nhất thời có chút tức giận, cũng có chút không biết làm sao.
Tiêu Trần nhìn những bóng đen rậm rạp chằng chịt đang tấn công vào ngọn lửa, cảm thán nói: "Đại đào vong bắt đầu."
Nói xong, Tiêu Trần kéo tay Cửu Vĩ Yêu Hồ, sau đó cõng Cửu Vĩ Yêu Hồ trên lưng.
"Cậu..." Cửu Vĩ Yêu Hồ lắp bắp, không nói nên lời.
"Nếu cô tin lời tôi, cô có thể cố gắng ngủ một giấc." Tiêu Trần nhẹ nhàng nói.
"Cái gì?" Cửu Vĩ Yêu Hồ nhất thời không kịp phản ứng.
Tiêu Trần không đợi Cửu Vĩ Yêu Hồ tiếp tục hỏi, thân thể rơi xuống như một ngôi sao băng.
"Uỳnh!"
Xung kích cực lớn lập tức lật tung một nửa sơn cốc.
Tiêu Trần nhìn bầu trời tối đen tĩnh mịch, tính toán phương hướng rồi chạy như điên.
Những bóng đen trên bầu trời giống như châu chấu gào thét, chặt chẽ theo sát Tiêu Trần.
...
"Uỳnh!"
Chạy trốn chưa được bao lâu, Tiêu Trần đang chạy như điên thì đột nhiên bị hất tung lên không trung, cả người như diều đứt dây, đập vào ngọn núi bên cạnh.
"Uỳnh!"
Sức mạnh khủng bố khiến Tiêu Trần không có thời gian trống để giảm xóc, cả người hung hăng đập vào trong núi lớn.
Một cái hố cực lớn xuất hiện ở trong lòng núi.
Những bóng đen rậm rạp chằng chịt gào thét lao về phía cái hố mà Tiêu Trần vừa va chạm.
"Grào..."
Một tiếng gầm cuồng bạo vang lên, một bóng đen với thân hình to hơn hai vòng lao thẳng tới, đánh bay tất cả những bóng đen bên cạnh nó.
Những bóng đen còn lại tự giác mở ra một con đường để đại lão đi đầu.
Đại lão bổ nhào vào bên cạnh cái hố, vừa chúi đầu vào bỗng một bàn tay vươn ra.
Bàn tay không có vẻ gì là cường tráng tóm lấy cổ đại lão với tốc độ sét đánh không kịp bưng tai.
Đôi cánh phía sau đại lão điên cuồng vùng vẫy, lực lượng khổng lồ gây ra những dòng chảy hỗn loạn, thổi những bóng đen xung quanh ngã trái ngã phải.
Nhưng bàn tay này, giống như một cái kìm nhổ đinh, dù nó có giãy dụa thế nào cũng không thể thoát khỏi được.
Một giây tiếp theo, bàn tay này đột nhiên dùng sức, nửa cổ của đại lão lập tức bị nó xé ra.
Đại lão lảo đảo gục xuống như thể say rượu.
"Oành!"
Sau đó có một tiếng không khí nổ tung vang lên, khi những bóng đen đang kinh ngạc, Tiêu Trần đã cõng Cửu Vĩ Yêu Hồ lao ra khỏi cái hố.
Sau một khoảng thời gian kinh ngạc ngắn ngủi, những bóng đen rậm rạp chằng chịt lại đuổi theo Tiêu Trần.
Cửu Vĩ Yêu Hồ được Tiêu Trần cõng trên lưng, cảm nhận được một sự ấm áp, xen lẫn mùi tanh, là máu.
Trong đôi mắt xanh tuyệt đẹp của Cửu Vĩ Yêu Hồ bỗng bốc lên một tầng sương mù.
Lúc nãy khi đâm vào lòng núi, vì không để cô ta làm đệm lưng, Tiêu Trần đã dùng đầu của mình đập vào núi lớn.
"Cậu... cậu không cần phải làm vậy." Cửu Vĩ Yêu Hồ thì thào bên tai Tiêu Trần, trong giọng nói mang theo một chút nức nở.
Bởi vì Tiêu Trần hoàn toàn có thể vứt bỏ cô ta lại, thu hút sự chú ý của những bóng đen kia để giành lấy cơ hội sống sót.
Tiêu Trần không đáp lời, tinh thần tập trung cao độ, chú ý đến xung quanh, sợ rằng cảnh tượng bị tập kích đột ngột vừa rồi sẽ lại xảy ra.
"Cảm ơn." Cửu Vĩ Yêu Hồ khẽ nói, nhẹ nhàng dán mặt lên bờ vai Tiêu Trần.
Tiêu Trần đang chạy trốn nhìn về phía xa, mơ hồ nhìn thấy một ngọn núi siêu cấp lớn trong bóng tối.
Trong lòng Tiêu Trần khẽ động, bật hết tốc lực như một con chó điên lao thẳng về phía ngọn núi cực lớn trong bóng tối.
Mặc dù tốc độ chạy của Tiêu Trần nhanh khủng khiếp, nhưng vẫn không thể bay được.
Tiêu Trần chẳng mấy chốc đã bị những bóng đen đuổi theo, nhìn thấy bóng dáng Tiêu Trần, những bóng đen như được tiêm máu gà.
"Chấn Thiên Thức."
Cơ bắp toàn thân Tiêu Trần lúc này đột nhiên phồng lên, trông giống như những tảng đá, cứng rắn mà có lực.
Tần suất bước chân chạy của Tiêu Trần bắt đầu giảm xuống, nhưng tốc độ bước chân lại trở nên rất lớn.
Một bước trước đây chỉ khoảng mười trượng, nhưng bây giờ đã tăng vọt lên ba mươi trượng.
"Rầm!"
Sau khi Tiêu Trần thay đổi tốc độ bước chân, bước đầu tiên đột ngột đạp xuống.
Lấy chân Tiêu Trần là trung tâm, lực lượng bàng bạc lật tung đại địa trong bán kính hơn mười dặm, bầu trời rung chuyển một lúc, cuồng phong gào thét.
Tiêu Trần tiếp tục bước đi, từng bước từng bước điên cuồng bước ra.
Bất cứ nơi nào hắn đi qua, mọi thứ đều bị lật tung, tất cả đều bị một lực lượng khổng lồ chấn động lên trời.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận