Tiêu Trần nghe lời này một cái liền tức lên, dậm chân mắng: "Rắm ấy mà tàn sát chó má, số mệnh cái gì, luân hồi cái gì, ông đây nghe thấy là phiền, nói rõ cho các người biết, thật sự coi ông đây là trái hồng mềm mà nắn à?"
Đời này của Tiêu Trần phiền nhất chính là cái gì mà số mệnh, luân hồi, chó má các thứ.
Chín con thần long đã bất khả tư nghị nhìn Tiêu Trần, không rõ tiểu tử chỉ là người bình thường kia, vì sao không hề có chút kính nể nào đối với bọn nó.
"Ông đây phải về nhà ăn cơm, các người chậm rãi mà chơi đi!"
Tiêu Trần nói muốn đi, nhưng lúc này dị biến nảy sinh.
Chẳng biết từ lúc nào một bóng người mơ hồ đột nhiên xuất hiện ở bên cạnh Tiêu Trần.
"Lớn mật."
Chín con thần long đột nhiên giận dữ nhìn thân hình mơ hồ bên cạnh Tiêu Trần.
"Cương chủ."
Bóng người được xưng là Cương chủ kia đen ngòm, không phân rõ nam nữ, chỉ có một đôi mắt màu bạc nhìn chằm chằm Tiêu Trần.
Trong con ngươi màu bạc nhẹ nhàng tản ra từng tia hàn khí giống như sợi tơ, ngưng tụ không tan.
Tiêu Trần cảm thụ được khí tức kinh khủng không thuộc về bất cứ cái gì trên người tên này.
Nhưng chính vì như vậy mới làm cho Tiêu Trần nhức đầu, sinh linh mà ngay cả mình cũng không cảm giác được, đó sẽ kinh khủng cỡ nào.
"Cậu nên trở thành người nhà của tôi, cậu nên để tôi ăn to nói lớn ở mảnh tinh không này."
Giọng nói của Cương chủ truyền ra, không còn là âm thanh không phân rõ nam nữ nữa.
Lần này là một giọng nữ, êm tai khác lạ, róc rách như nước suối.
"Tôi tự ăn túi muối của mình, cô đi sang một bên chơi đi." Tiêu Trần tức giận vươn tay muốn đẩy bóng người mơ hồ ngăn cản mình ra.
Tay Tiêu Trần mới vừa tiếp xúc đến bóng đen, cô ta biến thành một luồng sương đen rồi tiêu tan tản ra.
"Cẩn thận."
Lưu Tô Minh Nguyệt và chín con thần long đồng thời hoảng sợ hô một tiếng, sinh cơ xanh biếc tuôn trào ra bao Tiêu Trần lại.
Cảm giác to lớn vĩ đại bao phủ Tiêu Trần, còn không đợi chưa kịp có động tác gì, Tiêu Trần cảm giác cái cổ tê rần, như là bị vật gì cắn một cái.
"Mẹ nó." Tiêu Trần chặn cái cổ, nhìn bóng người lần thứ hai xuất hiện cách đó không xa.
"Con mẹ nó cô thuộc họ chó đúng không, hôm nay ông đây đánh chết cô."
Tiêu Trần nổi giận lên tiếng, trong mắt xuất hiện một thập tự, một khí tức tà ác thôn phệ thiên địa phi nhanh ra.
"Ah?" Con mắt màu bạc trong bóng người mơ hồ, mang theo mấy tia kinh ngạc nhìn Tiêu Trần.
Cô ta nhẹ nhàng nói: "Lại là khí tức vô chủ thân thuộc, thật thú vị."
"Nếu như cậu có thể gắng gượng vượt qua, cậu sẽ nhận được một phần tạo hóa cực lớn." Bóng người mơ hồ dần dần phiêu tán, hóa thành sương đen tiêu tan.
Thập tự trong con ngươi Tiêu Trần cực nhanh co rút lại, trên thân Tiêu Trần tuôn ra khí tức bạo ngược.
"Đám bò sát chúng mày, thật sự coi mình là thứ gì chứ?"
Trên thân thể Tiêu Trần bao trùm vảy màu xanh lục, sinh cơ lục sắc trên người Lưu Tô Minh Nguyệt tuôn vào trong cơ thể Tiêu Trần, duy trì đầu óc thanh tỉnh cho Tiêu Trần.
"Rầm!"
Tiêu Trần cáu kỉnh nhảy lên, thẳng tắp đập về phía trung tâm đảo nhỏ.
Vị trí hiện thời của hắc động bị đập ra tứ phân ngũ liệt.
Nhưng mặc cho Tiêu Trần phá hư nơi đây như thế nào, bóng người mơ hồ cũng không xuất hiện nữa.
Vảy rồng trên người Tiêu Trần dần dần thối lui, khôi phục lại diện mạo như cũ.
"Đợi lúc một thân ba Đế của tôi trở về, nhất định sẽ chém giết cái thứ giấu đầu lòi đuôi như cô."
Mặt Tiêu Trần âm trầm lạnh lùng nói.
Nghe lời nói lạnh như băng của Tiêu Trần, chín con thần long không hẹn mà cùng rùng mình.
Tiêu Trần ngồi trên hồ lô che cái cổ lại, thân thể có chút khó chịu.
Lúc này, chín con thần long liếc nhau, đều nhẹ nhàng gật đầu.
Trong con ngươi chín con thần long đột nhiên bộc phát ra hào quang màu đỏ rực, phun ra ánh sáng.
Mười tám tia ánh sáng hội tụ thành một điểm trên không trung.
Một giọt nước màu vàng như giọt nước mắt xuất hiện ở nơi giao các tia sáng.
Tổ Long ngũ sắc nhìn Tiêu Trần nói: "Cậu bị Cương chủ cắn, nhất định sẽ trở thành người thân của người, đi lại ở mảnh tinh không này cho người."
"Đây là một giọt Thần Huyết duy nhất Bàn Cổ đại thần để lại, là thứ dùng để tìm kiếm và bồi dưỡng tân thần, cũng có thể áp chế máu Cương chủ bên trong cơ thể cậu."
Tiêu Trần che cổ, lại không có ác cảm gì đối với mấy đầu Thần long này, nhưng cũng tuyệt đối chưa tới mức có hảo cảm.
Tiêu Trần hỏi: "Đưa máu cho tôi rồi, tân thần của các người phải làm sao bây giờ?"
"Lúc Bàn Cổ đại thần để lại Thần Huyết, đã từng thông báo để chúng tôi ứng đối linh hoạt." Tổ Long ngũ sắc thở dài nói tiếp: "Nếu như cậu không áp chế được máu Cương chủ thì sẽ mang đến tai nạn không cách nào tưởng tượng nổi cho mảnh tinh không này."
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận