Lưu Tô Minh Nguyệt lẻn đến tiệm bán đồ ăn, tay trái một cái túi lớn, tay phải một con đại vịt quay, gặm miệng đầy dầu mở.
"Ôi ôi ôi, em có thể ăn ít một chút, đừng cố." Tiêu Trần tìm được cô bé kia, đưa tay muốn tóm con bé đi.
Kết quả tay mới vừa đưa đến trước mặt Lưu Tô Minh Nguyệt, một ngọn cỏ nhỏ có hình thù kỳ quái phá tan mặt đất, chặn tay Tiêu Trần.
"Lêu lêu lêu." Lưu Tô Minh Nguyệt lè lưỡi với Tiêu Trần, sau đó bóng người lại biến mất.
"Tiểu vương bát đản."
Tiêu Trần đen mặt, đuổi theo hướng Lưu Tô Minh Nguyệt biến mất.
Lúc này đây, Lưu Tô Minh Nguyệt lại có thể trực tiếp thuấn di đến trong núi lớn ngoài thành.
Sơn thần vào núi, nhất định chính là rồng về biển lớn.
Cả ngọn núi lớn vào thời khắc này đều sống lại, sinh linh trong núi cảm nhận được khí tức của Lưu Tô Minh Nguyệt, tất cả đều bắt đầu quỳ lạy như hành hương.
"Dừng một chút." Tiêu Trần ngăn cản Lưu Tô Minh Nguyệt, tiếp tục nhốn nháo nhưu vậy không biết sẽ gây nên chuyện gì.
Xảy ra chuyện gì Tiêu Trần không quan tâm, chủ yếu là hắn sợ Lưu Tô Minh Nguyệt vận dụng ngọc Sơn Thần như thế, thân thể sẽ không chịu nổi.
"A! Chạch chạch chạch chạch chạch."
Nhìn Tiêu Trần che trước mặt mình, con bé tuyệt đối không khách khí, không biết từ nơi nào lấy ra một nắm hạt giống, ném về phía Tiêu Trần.
Hạt giống gặp gió liền bay, thực vật biến thành các loại hình thù kỳ quái, vây Tiêu Trần vây.
"Hì hì hì." Lưu Tô Minh Nguyệt lau nước miếng, đầu nhỏ loạng choạng lại muốn chạy ra.
"Anh lột da em." Tiêu Trần đột nhiên xuất hiện ở bên cạnh Lưu Tô Minh Nguyệt, bắt con bé đang dương dương đắc ý lại.
"Phì phì phì." Con bé bị bắt phát hiện không thể tránh thoát, lại điên cuồng nhổ nước miếng với Tiêu Trần.
Tiêu Trần bị nhổ nước bọt đầy mặt, suýt thì phun ra một búng máu.
Lúc này, cả ngọn núi rừng đột nhiên bạo động, các loại các dạng sinh vật, biết và không biết, tất cả đều nhằm tới chỗ Tiêu Trần.
Tất cả động vật đều có bộ dạng đằng đằng sát khí, nhìn như vậy, là muốn ăn tươi nuốt sống Tiêu Trần dám bất kính với Sơn Thần đại nhân của bọn chúng.
"Mau gọi tỷ tỷ đê, nếu không... em bảo bọn chúng cắn giờ..." Tiu bị Tiêu Trần chộp trong tay, thế nhưng Lưu Tô Minh Nguyệt thay đổi vẻ sợ sệt thường ngày, bây giờ cứng rắn vô cùng.
"Tỷ tỷ?" Tiêu Trần đầu đầy hắc tuyến, búng một trận vào cái mông nhỏ của Lưu Tô Minh Nguyệt.
"Ah! Da da da..." Lưu Tô Minh Nguyệt không chút nào sợ hãi, vung nắm đấm nhỏ quơ quơ loạn xạ một trận.
Tiêu Trần che trán: "Sau này không dám cho con nhóc này uống rượu nữa. May mà chỉ mình hắn nhìn thấy, không có người khác nhìn thấy ngọc Sơn Thần bộc phát, nếu không không biết sẽ xảy ra bao nhiêu chuyện lớn nữa."
Tiêu Trần nhét Lưu Tô Minh Nguyệt đang say rượu vào ngực: "Ngủ đi, ngủ đi."
"Ah, da da da..." Lưu Tô Minh Nguyệt không ngừng ngọ nguậy loạn xạ trong ngực Tiêu Trần.
Tiêu Trần đang định chuẩn bị trở về thành, núi rừng đang xao động bỗng nhiên yên tĩnh lại, một cơn gió nhẹ thổi qua khiến mọi thứ đều trở nên sảng khoái tinh thần.
Sau khi cơn gió thoảng qua, một nữ tử khí chất linh hoạt kỳ ảo xuất hiện trước mặt Tiêu Trần, đi sau lưng nữ tử là một tiểu tỳ nữ nước mắt lã chã.
Nữ tử khẽ thi lễ với Tiêu Trần: "Công tử, tiểu nữ khiêm tốn lễ nghĩa."
Khí chất của nữ tử này dịu dàng linh hoạt kỳ ảo, rất dễ khiến người ta sinh ra hảo cảm. Hơn nữa cô rất ưa nhìn, lại còn lễ phép, tuy Tiêu Trần là một thẳng nam sắt thép, nhưng sẽ không lập tức ghét một nữ tử như vậy.
"Chào cô nương." Tiêu Trần gật đầu, ấn lại Lưu Tô Minh Nguyệt đang nhô ra khỏi cổ áo của mình.
Nữ tử kéo tiểu tỳ nữ ra sau lưng, nhẹ giọng nói với Tiêu Trần: "Công tử, lúc trước con nhóc này đã đắc tội rất nhiều, mong công tử rộng lòng tha thứ, đừng so đo với nó."
Tiêu Trần nhìn tiểu tỳ nữ vẫn luôn ôm mông, gật đầu cười: "Yên tâm đi, tôi không đến mức so đo với một con nhóc mười mấy tuổi đâu."
Nữ tử hơi thở phào nhẹ nhõm: "Cám ơn công tử."
"Cô có phải là Phương Phỉ chủ nhân không?" Tiêu Trần nhìn nữ tử hỏi.
Nữ tử gật đầu: "Đó là một cái tên hay, bọn họ cứ gọi như thế."
Tiêu Trần nhìn nữ tử, khẽ cau mày, đột nhiên tiến lên một bước, suýt chút nữa đã dán hẳn lên.
Nữ tử cũng sửng sốt trước hành động của Tiêu Trần, bởi vì quá nhanh nên chính mình gần như không kịp phản ứng.
"Không phải người, không phải quỷ." Tiêu Trần nói, cái mũi khẽ nhúc nhích.
Bộ dạng trông cứ như đang đùa nghịch lưu manh, nhưng nữ tử tâm thần chấn động, cũng không ngăn cản hành vi vô lễ của Tiêu Trần.
Tiêu Trần càng thêm quá phận, vươn tay ra nhéo nhéo khuôn mặt vô cùng mịn màng của nữ tử, tiểu tỳ nữ đang ôm mông phía sau nhìn thấy nổi trận lôi đình.
Nhưng nữ tử chỉ hơi ngửa đầu ra sau, vẻ mặt không thay đổi gì cả.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận