Tiêu Trần sợ mình không sống được tới ngày đó, bởi vì bây giờ hắn chỉ là một người bình thường mà thôi.
Biết đụng phải nỗi đau trong lòng Tiêu Trần, thiếu niên áo xanh không nhắc nhiều tới chuyện Ngục Long nữa.
"Ngoại vực rất lớn, dù dùng cả một đời chỉ sợ cũng không có năng lực đi ra ngoài. Ngoại vực rất nguy hiểm, có rất nhiều sự tồn tại không thể diễn tả, những tồn tại này đều có một mục đích, chính là phá tan tứ đại giới, đi tới trong vũ trụ."
Thiếu niên áo xanh lại phất tay, lúc này lượng lớn hắc khí bao phủ xuống, bao phủ vòng tròn màu xám đại biểu cho ngoại vực và hình bốn phương.
"Ra ngoại vực, chính là vô hạn." Thiếu niên áo xanh chỉ vào sương mù màu đen nói.
Tiêu Trần có hơi ngỡ ngàng, thứ mình tiếp xúc hiện tại đã vượt ra khỏi nhận thức của mình.
"Trong vô hạn có nhân vật nguy hiểm nhất, dân du cư." Thiếu niên áo xanh nói, mắt đầy ưu sầu.
Tiêu Trần lắc đầu, hoàn toàn không biết nên nói cái gì.
Thiếu niên áo xanh tiếp tục nói: "Dân du cư là sự tồn tại như thế nào, tôi cũng nói không rõ được, nhưng có thể khẳng định rằng bọn họ cực kỳ nguy hiểm."
"Nguy hiểm? Dân du cư cũng muốn xâm nhập vũ trụ?" Tiêu Trần hỏi.
Thiếu niên áo xanh lắc đầu: "Mục đích của bọn họ chính là... duy nhất kia, bọn họ ở trong vô hạn tìm kiếm duy nhất."
Đầu óc Tiêu Trần có chút loạn: "Duy nhất mà cậu nói, rốt cuộc là cái gì?"
Thiếu niên áo xanh do dự một chút, cuối cùng vẫn là thở dài: "Vốn bây giờ cậu không nên tiếp xúc những thứ này, nhưng tôi sợ nút thắt trong lòng cậu không thể cởi bỏ được."
"Nói rõ ràng, nhất định phải nói rõ hết thảy chân tướng, nếu không ngày nào đó tôi mà chết mất thì cũng sẽ không nhắm mắt." Tiêu Trần hung tợn nói.
Thiếu niên áo xanh cười khổ, giúp Tiêu Trần sửa sang góc áo bị cuốn lên.
"Duy nhất kia là người sáng tạo tất cả, tất cả mọi vật."
Thiếu niên áo xanh nhấn mấy chữ cuối cùng rất mạnh.
"Sở hữu?" Tiêu Trần mí mắt kịch liệt nhảy lên.
Thiếu niên áo xanh gật đầu: "Tất cả, thiên địa sơn hà, vũ trụ hồng hoang, ngoại vực vô hạn, đều là kiệt tác của 'nàng' hết."
Tiêu Trần ôm đầu, có chút không chấp nhận được, tất cả mọi vật thế mà đều là được sáng tạo ra.
Một cái vũ trụ mình cũng không đi tới cuối được, chớ nói chi là còn có tứ đại giới, ngoại vực, vô hạn không biết rộng lớn bao nhiêu.
Sáng tạo tất cả mọi vật, căn bản là không có cách tưởng tượng được đó rốt cuộc là nhân vật như thế nào.
Thiếu niên áo xanh ôn hòa vỗ lưng của Tiêu Trần, giúp hắn thư giãn tâm tình.
Qua thật lâu, Tiêu Trần mới chậm rãi thích ứng.
Tiêu Trần vốn cũng không phải là người xoắn xuýt, hắn đặt chuyện ban nãy sang một bên.
Tiêu Trần nhìn thiếu niên áo xanh: "Cậu nói quá to rồi, tôi không có hứng thú gì. Cậu hãy giải thích rõ ràng, tinh không rốt cuộc là chuyện như thế nào đi!"
Thiếu niên áo xanh gật đầu: "Yên tâm, mọi thứ đều sẽ nói rõ với cậu thôi."
Tiêu Trần thở phào nhẹ nhõm, chỉ hi vọng lần này thiếu niên nói lời giữ lời, đừng làm cho mọi chuyện đều khó hiểu.
Thiếu niên áo xanh phất tay, tranh vẽ trước mặt biến mất: "Sắp xếp của chuỗi thức ăn từ thấp đến cao hẳn là, các đại vũ trụ, tiếp theo là tứ đại giới, sau đó là ngoại vực, cuối cùng là dân du cư, duy nhất kia không ở trong chuỗi thức ăn."
"Chúng ta ở tầng dưới chót nhất của chuỗi thức ăn, ai cũng có thể cắn chúng ta một miếng, nếm thử vị thế nào, cảm thấy ăn không ngon thì trực tiếp ném xuống."
Mí mắt Tiêu Trần giựt giựt, mấy câu đó nói quá thích hợp, chuẩn xác đến mức khiến hắn phẫn nộ theo.
"Mọi chuyện tôi làm chính là kéo tinh không của chúng ta ra khỏi chuỗi thức ăn, che dấu nó." Thiếu niên áo xanh cuối cùng cũng nói ra mục đích mình sắp xếp hết thảy.
"Đầu tiên, tôi chia ra dị vực cũng chính là tên xấu xa kia, khiến ác niệm của hắn sinh ra chủ dị vực, mục đích đúng là để sáng tạo ra một nhân vật có thực lực siêu việt tất cả."
Tiêu Trần gật đầu, chủ dị vực đích xác quá mạnh, mạnh đến mức đã không thể chinh phục được.
"Sau đó chia ra ba người các cậu, mục đích rất đơn giản, tiến nhập tứ đại giới, khiến tứ đại giới đi vào quỹ đạo, lần nữa nhặt lên trách nhiệm của mình, bảo vệ các vũ trụ an toàn tiến hóa."
Tiêu Trần không giải thích được: "Có an bài như vậy, cậu cũng không cần phải khơi mào chiến tranh, trận chiến tranh này đã chết phần lớn người tu hành rồi."
"Trận chiến tranh này nhất định phải đánh, hơn nữa người tu hành chết đi càng nhiều càng tốt, nếu cần thiết, tôi có thể dọn dẹp sạch tất cả người tu hành, dọn dẹp sạch tất cả điều kiện có thể tu hành."
Thiếu niên áo xanh nói đến đây, sự ôn hòa trong mắt biến thành quyết tuyệt, chân thật đáng tin vô cùng cường thế.
"Tại sao?" Tiêu Trần không hiểu ý nghĩa khi làm như vậy.
"Duy nhất sắp tỉnh rồi." Thiếu niên áo xanh ngẩng đầu nhìn vòm trời, thần sắc bất đắc dĩ.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận