Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Đại Đế Chui Ra Từ Trong Mộ

Chương 1538: Kinh biến

Ngày cập nhật : 2025-09-10 15:17:27
Tiêu Trần hé mắt, hứng thú cười nói: "Lực sĩ?"
"Không đúng lắm, không có khí tức của thời đại này, hẳn là đồ cổ, từ thời đại của chỗ khác để lại."
"Tên mập chết tiệt này ngược lại có chút đồ vật." Tiêu Trần trêu chọc hai câu, cũng không thấy hứng thú cho lắm.
Trên chiến trường, tuy rằng Hầu ca bị đánh bay, thế nhưng Kim Cang Bất Bại chi thân kia, cũng không khiến hắn ta bị tổn thương gì.
Mặc dù không bị thương, thế nhưng Hầu ca lại bị đánh lên cơn tức, đang định tiến lên kết liễu thứ này, đột nhiên ở chân trời dị biến nảy sinh.
Vốn đẹp trời ánh nắng chan hòa, lúc này đột nhiên tối sầm xuống.
Quỷ dị là, bóng tối này cũng không phải do như bị bị mây đen che đậy.
Mà là cả vòm trời như bị bao phủ một lớp sa mỏng màu đen, vô cùng quỷ dị.
Ngay sau đó, một luồng khí tức nói không rõ cuốn tới từ vòm trời.
Luồng khí tức này, như gió thu cuốn hết lá vàng, trong nháy mắt quét qua toàn bộ Đạo Nhất đại thế giới.
Lúc này, người của cả thế giới đều tự nhiên có cảm giác bị dòm ngó.
Cảm giác này giống như là, trên vòm trời có một con mắt đang ngó chừng mọi người vậy.
"Tà ác, tham lam, khiến người hít thở không thông, khiến người ta sởn tóc gáy! !"
Nhưng mà đây vẫn chỉ là mới bắt đầu.
Chuyện càng kinh khủng nói tiếp nhau.
Hoa cỏ cây cối trên mặt đất bắt đầu héo rũ, từng luồn sương mù màu đen bốc lên từ thi thể của những thực vật này, chậm rãi dâng lên vòm trời.
Nếu như lúc này quan sát Đạo Nhất đại thế giới từ trên xuống, thì sẽ thấy mỗi một tấc không gian của thế giới này, đều bị sương mù màu đen đó bao phủ.
Đại thế giới lúc trước vẫn còn sinh cơ bừng bừng, trong nháy mắt đã tàn lụi, đây là tình cảnh kinh khủng cỡ nào.
Sợ hãi, đang điên cuồng lan tràn.
Theo thực vật tàn lụi, người và động vật cũng bắt đầu chôn vùi.
Máu thịt của mọi người bắt đầu héo rũ, cho đến chỉ còn lại có một lớp da.
Cứ như vậy vô số người và động vật chỉ còn da bọc xương kêu rên ở trên đại địa, thống khổ giãy dụa.
Thế nhưng cho dù giãy dụa thế nào cũng chẳng được gì hết, chôn vùi duy trì tiến hành liên tục, mà ngay cả rất nhiều tu sĩ cũng không thể may mắn tránh khỏi.
Lão đạo cảm nhận được mọi chuyện xảy ra, muốn rách cả mí mắt, cũng không đi quản chuyện của Hầu ca và Ngũ mập mạp nữa, bay thẳng tới vòm trời.
Hầu ca nhìn vòm trời ngày càng tối tăm, sắc mặt âm tình bất định.
Cuối cùng Hầu ca khẽ vươn tay, hút đá vá trời trong tay Ngũ mập mạp vào tay mình, sau đó xông thẳng theo sau lão đạo.
Lúc đi ngang qua Tiêu Trần, Hầu ca nhắc nhở: "Nhanh chóng rời đi, đại thế giới này đã chấm hết rồi, nếu cậu không đi nữa thì không kịp đâu."
Tiêu Trần có chút hiếu kỳ chỉ vòm trời hỏi: "Hầu ca, cậu biết là thứ gì đang tác quái?"
Nhưng mà Hầu ca đã bay xa, không trả lời.
Tiêu Trần nhìn vòm trời tối tăm, khuôn mặt vẫn còn mang vẻ tươi cười lúc trước, trong nháy mắt âm trầm xuống.
"Không kiềm chế được à?" Cảm nhận khí tức như từng quen biết ở trên vòm trời, Tiêu Trần cười khẩy.
Luồng khí tức này Tiêu Trần đã từng gặp qua.
Con mắt kia, con mắt lớn đến vô biên ấy, phát ra loại khí tức này.
Tiêu Trần hơi nghi hoặc, bởi vì theo dự đoán của nhóc đáng yêu, đại kiếp nạn cần phải nghìn năm sau thì mới tới.
Dự đoán của nhóc đáng yêu hẳn phải không xảy ra vấn đề gì mới đúng.
Đã có thời hạn nghìn năm, thì chứng minh đối phương vẫn chưa chuẩn bị tốt, không hoàn toàn chắc chắn với việc bắt lấy tinh không này.
Nhưng bây giờ luồng khí tức này phủ xuống là vì gì?
"Thừa dịp ông đây thực lực chưa khôi phục, nên mạt sát từ sớm?" Tiêu Trần nói thầm.
"Không đúng." Tiêu Trần lắc đầu, luồng khí tức đó cũng không nhằm vào mình.
"Nếu không phải nhằm vào ta..." Tiêu Trần lé mắt nhìn hướng Hầu ca rời đi.
"Chẳng lẽ là bởi vì đá vá trời?"
Tiêu Trần nhếch miệng cười, có vẻ chỉ có lời giải thích này thôi.
"Thú vị, chủ nhân của khí tức đó đang sợ đá vá trời à? Lại còn phải tự mình qua đây mạt sát?"
"Công tử, chúng ta đi nhanh đi!" Tiếu Sương bên cạnh nhìn Tiêu Trần vui buồn thất thường, có chút bận tâm.
Hiện giờ luồng khí tức đó vẫn chưa ảnh hưởng tới Vô Chỉ Cảnh, mặc dù Tiếu Sương là một Vô Chỉ Cảnh gà mờ, nhưng dù gì cũng là Vô Chỉ Cảnh.
"Không vội!" Tiêu Trần lắc đầu.
"Thế nhưng công tử ngài" Tiếu Sương gấp gáp đến bắt đầu nói lắp, cô ta lo lắng Tiêu Trần không chịu nổi luồng khí tức ấy.
Tiêu Trần lắc đầu, không tiếp tục nói với Tiếu Sương nữa, tiếp đó trong tay xuất hiện một quả cầu nhỏ màu đen.
Chính là quả cầu đen phong ấn bảo toàn tánh mạng Tiêu Trần ma tính đưa cho Tiêu Trần.
Đoạn đường đi tới đây đúng là lắm chuyện, đây chính là quả cầu đen phong ấn cuối cùng rồi đấy.
Nhưng mà thuyền buôn còn chưa đi tới chỗ nguy hiểm nhất, "Đại Diệt tinh không".

Bình Luận

0 Thảo luận