Nhược điểm duy nhất, khả năng chính là lúc lấy hơi, cho nên nói khẩu khí ấy đối với võ phu mà nói, là liên quan đến sinh tử.
Thật ra cái cảnh giới này nếu nói tương đối thì khá là đơn giản, bởi vì dính đến tinh khí thần, loại này có chút mơ hồ, mà vừa may những thứ này đều là lĩnh vực Tiêu Trần cực kỳ am hiểu.
Tiêu Trần rảnh rỗi không có việc gì, đánh Vương Bát quyền mình chế tạo ra trong sân, có đôi khi đánh hổ hổ sinh phong, có đôi khi lại đánh yếu tử bất hoạt.
Có lúc Phượng Hà đưa cơm qua đây, nhìn mà cười khanh khách không ngừng.
Bởi vì những quyền của Tiêu Trần, thật là không đâu vào đâu, thế nhưng nhìn kỹ thì chúng dường như là giống mọi thứ, thực sự thú vị.
Cứ như thế trôi qua một tuần, đột nhiên có người tìm tới cửa, lại còn chỉ mặt gọi tên muốn gặp Tiêu Trần.
Sáng sớm hôm nay Tiêu Trần đánh xong Vương Bát quyền tự nghĩ ra, ăn bữa sáng do Phượng Hà đưa tới, đột nhiên tiểu tỷ tỷ tiếp tân chạy vào.
"Anh đẹp trai, có người tìm cậu." Nhiều ngày như vậy, Tiêu Trần đều quen thuộc với những cô gái trong hiệu buôn Vạn Vĩnh.
Tính tình Tiêu Trần hề hước, nói lại dễ nghe, dáng dấp đẹp đẽ, hiển nhiên rất được hoan nghênh.
Đặc biệt là tiểu tỷ tỷ tiếp tân, cả ngày kéo Tiêu Trần, nhất định phải giới thiệu muội muội của mình cho Tiêu Trần.
Nghe có người tìm mình, Tiêu Trần không nghĩ nhiều, tưởng là Trương Đại Pháo.
Kết quả sắc mặt của tiểu tỷ tỷ tiếp tân lại có chút không đúng, nhắc nhở Tiêu Trần nói: "Cẩn thận một chút, là người trong cung."
Phượng Hà đưa cho Tiêu Trần bữa sáng xong, không vội vàng rời đi nhíu mày một cái, "Người trong cung đến sao?"
"Vâng." Tiểu tỷ tỷ vẻ mặt nghiêm túc gật đầu: "Trần Cung, thái giám phụ trách Tư Lễ giám, được gọi là võ lực đệ nhất phía dưới Đại Tế Ti."
"Trần Cung." Đồng tử xinh đẹp của Phượng Hà hơi nheo lại, dường như có hơi lo lắng.
Tiêu Trần ngược lại có chút hiếu kỳ: "Trần Cung là ai, các cô thật giống như không chào đón gã cho lắm?"
Phượng Hà gật đầu một cái nói: "Một trong bốn vị Vô Chỉ Cảnh của Thiên Hoằng đế quốc, ngoại trừ lão tổ nhà họ Nhan Đại Tế Ti trước đây ra, chiến lực của gã thậm chí còn ở trên Đại Tế Ti ngày nay."
"Một Vô Chỉ Cảnh có gì lo lắng, chị Hà chẳng phải cũng là Vô Chỉ Cảnh sao?" Tiêu Trần cười lắc đầu.
Nhiều ngày như vậy Tiêu Trần cũng hiểu rõ một chút chuyện của hiệu buôn Vạn Vĩnh.
Hiệu buôn Vạn Vĩnh ở Tuyết Nguyệt đại thế giới, tổng cộng có bốn chi nhánh, người phụ trách từng chi nhánh đều là Vô Chỉ Cảnh.
Cộng thêm chủ của các cô, tổng cộng chính là năm vị Vô Chỉ Cảnh, đây là lực lượng rất mạnh.
Đương nhiên trong đó có hai người, là cao thủ được mời từ đại thế giới khác, tương đương với cung phụng.
Căn cứ theo thực lực của hiệu buôn Vạn Vĩnh, cũng sẽ không kém so với Thiên Hoằng đế quốc, thế nhưng tình hình bây giờ, Phượng Hà dường như có hơi không muốn chọc tên thái giám này.
Phượng Hà có chút lo lắng nói: "Anh không hiểu, Vô Chỉ Cảnh cũng chia chiến lực cao thấp, tôi là mới tiến vào Vô Chỉ Cảnh gần đây không lâu, Trần Cung lại là tiến vào Vô Chỉ Cảnh ba vạn năm trước."
"Nói như vậy anh cũng không hiểu, tôi đổi lời giải thích, trên tay gã tôi khả năng không chống nổi mười chiêu."
Tiêu Trần có chút bất ngờ, đại đạo mặc dù có thay đổi, số lượng Vô Chỉ Cảnh bắt đầu nhiều.
Tiêu Trần cũng biết, Vô Chỉ Cảnh mới chắc chắn không có sức chiến đấu mạnh mẽ như Vô Chỉ Cảnh lâu năm.
Dù sao Vô Chỉ Cảnh lâu năm đều là giết ra từ Bất Quy Lộ.
Trước đây đại đạo không thay đổi, Vô Chỉ Cảnh căn bản không dám xuất hiện, chỉ cần xuất hiện, cũng sẽ bị Bất Quy Lộ kêu gọi.
Mà Vô Chỉ Cảnh dám hiện thế trước đây, đều là loại người hung ác đi ra từ Bất Quy Lộ, chiến lực tuyệt đối rất mạnh mẽ.
Thế nhưng dù thế nào Tiêu Trần cũng không nghĩ tới, Vô Chỉ Cảnh lâu năm cùng Vô Chỉ Cảnh đời mới, sẽ có chênh lệch lớn như vậy, thậm chí ngay cả mười chiêu cũng không chống nổi.
"Không đúng, tôi sợ một tên thái giám như gã để làm gì? Tôi lại không chêu chọc gì gã mà?" Tiêu Trần cảm thấy có chút đi lệch, kéo trọng tâm câu chuyện cho lại.
Phượng Hà lại lắc đầu: "Trần Cung này danh tiếng không tốt lắm, hơn nữa tính cách quái đản, tính khí nhỏ nhen, lơ đãng một câu, cũng có thể đắc tội với gã."
"Dì Phượng, hay là con đi ra ngoài đuổi gã đi, con còn không tin, gã dám nói năng xằng bậy ở chỗ chúng ta." Tiểu tỷ tỷ hung tợn giơ lên quả đấm nhỏ.
"Tinh Tinh." Phượng Hà tức giận cốc đầu tiểu tỷ tỷ: "Nếu như đuổi thái giám dễ như vậy, tôi còn ở đây lo lắng cái gì?"
Tiêu Trần thật thích cái hiệu buôn Vạn Vĩnh này, không thể để cho người ta có thể chọc phải chuyện gì phiền toái.
"Không có việc gì, không có việc gì, nói không chừng người ta tới tìm tôi uống trà đấy!" Tiêu Trần khoát tay, nghênh ngang đi ra ngoài
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận