Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Đại Đế Chui Ra Từ Trong Mộ

Chương 1370: To gan lớn mật (2)

Ngày cập nhật : 2025-09-10 15:17:27
Tiêu Trần nhìn xa xa, cũng không dám dây dưa, dẫn Trương Đại Pháo vọt vào chỗ sâu ở trong dãy núi Thiên Đãng.
"Công tử, thứ này ít thì mang theo chúng ta chạy hơn mấy ngàn dặm, thậm chí hơn vạn dặm cũng được, không cần gấp gáp như vậy chứ! ?" Trương Đại Pháo có chút không hiểu hỏi.
Tiêu Trần tức giận: "Cậu cảm thấy một Vô Chỉ Cảnh tinh thông thần thông không gian, đuổi theo chúng ta cần phải bao lâu."
Sắc mặt của Trương Đại Pháo trong nháy mắt thay đổi, Vô Chỉ Cảnh tinh thông thần thông không gian, ngẫm lại là là thấy kinh khủng.
"Đúng rồi đối phương còn là một Vô Chỉ Cảnh lâu năm."
Còn ngại khấy động không đủ, Tiêu Trần lại bồi thêm một câu.
"Vậy chúng ta nhanh nhanh đào mạng đi thôi!" Trương Đại Pháo sợ nước mắt đều suýt chút nữa rơi như mưa.
"Cậu sợ cái gì, tôi mà vui lên, là có thể làm thịt gã bất cứ lúc nào." Tiêu Trần đảo mắt.
Lời này cũng không phải là khoác lác, Tiêu Trần còn có hai quả cầu nhỏ phong ấn, tùy tiện bóp vỡ một quả là có thể lấy mạng chó của thái giám.
Thế nhưng Tiêu Trần có chút lo lắng, bởi vì còn chưa lên thuyền nữa, nếu như tùy tiện dùng hết hai quả, đó thật đúng là phung phí.
Nếu như gặp phải chuyện gì ở trong hư không, không có quả cầu nhỏ phong ấn, có thể sẽ chết thật đấy.
Trương Đại Pháo nghe được lời nói của Tiêu Trần, cũng yên tâm không ít, làm con của Đại Đế, làm sao có thể biết không có thủ đoạn bảo toàn tánh mạng chứ?
Tiêu Trần nhìn khoảng không mênh mông vô bờ liên tục vắt ngang dãy núi, con mắt hơi nheo lại.
"Cậu cảm thấy thực lực của tôi bây giờ, có khả năng đánh chết Vô Chỉ Cảnh hay không?"
Trương Đại Pháo suýt thì phun ra một búng máu, đây là chưa tỉnh ngủ đang nói mơ sao?
"Công tử, ngài đừng xúc động, cái gọi là quân tử báo thù, mười năm chưa muộn, núi xanh còn đó không sợ thiếu củi đốt..."
Tiêu Trần đột nhiên ngừng lại, dựa ở một ngọn núi trên đỉnh.
"Tôi có thể mượn thế." Nhìn dãy núi cuồn cuộn này, Tiêu Trần hít thở sâu một cái khí.
Mượn thế, chính là tìm được sự vật có thế năng.
Một người, một cái tên gọi, một hoàn cảnh, thậm chí là một câu nói, một cái quan niệm, mỗi nơi đều có khả năng mượn thế.
Long mạch ẩn núp trong núi lớn trùng trùng điệp điệp mênh mông vô bờ, tuyệt đối là nơi mượn thế tốt nhất.
Một đao giết nhanh, cùng một đao giết chậm của Tiêu Trần ma tính, chính là đại sát chiêu mượn thế, hơn nữa không cần chân nguyên.
Nếu như Tiêu Trần có thể mượn thế, dùng được một đao giết nhanh, hoặc là một đao giết chậm.
Giết Trần Cung trở tay không kịp, có cơ hội rất lớn có thể trực tiếp giết gã.
Tiêu Trần nghĩ là làm, dẫn Trương Đại Pháo đi về phía xa hơn, đi về ngọn núi cao hơn.
Muốn mượn thế núi lớn này, đương nhiên phải đi chỗ cao nhất, bạn không thể đứng trên một cái bao đất mượn thế được.
Muốn mượn thế, đầu tiên phải lên được đỉnh cao, nơi có đại khí phách đại khí tượng tầm mắt bao quát non sông.
Nhìn vẻ tươi cười của Tiêu Trần, toàn thân Trương Đại Pháo run lẩy bẩy, "Công tử, ngài muốn làm gì?"
"Chạy thì chúng ta nhất định là không chạy thoát được đâu, chúng ta phải phản kháng."
"Đứng lên không muốn làm nô lệ của mọi người..."
Thời khắc mấu chốt Tiêu Trần lại tái phát bệnh thần kinh, thế mà lại hát lên.
Lúc này, chính giữa dãy núi Thiên Đãng, một đôi con mắt thật to, đột nhiên mở.
"Công tử, tôi cảm giác ở nơi này có cái gì đó không đúng?" Đây là những gì Trương Đại Pháo nói sau khi bay một lúc.
"Ảo giác, ảo giác, cậu nhất định là quá khẩn trương cho nên sinh ra ảo giác."
Tiêu Trần trực tiếp bác bỏ câu hỏi của Trương Đại Pháo.
Lúc này toàn thân của Trương Đại Pháo run rẩy một chút, nuốt nước miếng một cái, sợ sệt nhìn núi lớn mênh mông vô tận.
Ngọn núi lớn xa xôi vô tận, ẩn núp trong mây mù màu trắng.
Ngọn núi màu xanh đen, lúc nào cũng tỏa ra một cảm giác yêu dị.
Cảnh vật vắng vẻ khiến cho lòng người rùng mình, khiến cho tóc gáy toàn thân Trương Đại Pháo thỉnh thoảng dựng ngược lên.
"Công tử, cậu có cảm giác như vậy hay không, có vật gì đang nhìn chúng ta?"
Trương Đại Pháo luôn cảm giác ở chỗ sâu trong núi lớn này, dường như có một đôi mắt đang nhìn bọn họ.
Hơn nữa loại này cảm giác quỷ dị này, càng ngày càng đậm, càng ngày càng rõ ràng.
Trương Đại Pháo theo bản năng sờ trán một cái, lúc này mới phát hiện trên trán toàn là mồ hôi lạnh.
Một luồng gió thổi tới, Trương Đại Pháo nhịn không được rùng mình một cái.
Thì ra trên người sớm đã bị chảy mồ hôi lạnh ướt đẫm.
"Công tử." Trương Đại Pháo ổn định tâm trạng, trịnh trọng nói: "Nơi đây hình như quá yên tĩnh, yên tĩnh có chút không bình thường, không thể tiếp tục tiến lên nữ."
Tiêu Trần chậm rãi đi về phía trước, con mắt hơi nheo lại, nhìn về phía ngọn núi lớn màu xanh ẩn ở trong mây mù nơi xa.
Quả thực Tiêu Trần sớm đã phát hiện dị thường, chỉ là không nói ra mà thôi.

Bình Luận

0 Thảo luận