"Ha ha, hóa ra là một tinh linh cây, vậy sao ngươi không dẫn cô ấy đi cùng." Mọi người cười lăn cười bò khi thấy hắn hồi phục.
"Này..." Người tỉnh táo có chút ngượng ngùng gãi gãi đầu, "Ta gây phiền toán cho mọi người rồi!"
"Ồ, đều là người một nhà, không sao cả." Đang nói, bên cạnh lại có một người khác bị nhập ma.
Lại một cái nữa đến.
Mỗi người không chỉ phải tất bật với những việc trong tay mà còn phải lo cho cả những người bạn đồng hành của mình, thật lòng mong bố mẹ sinh bớt hai bàn tay.
Dù bầu không khí vô cùng căng thẳng, nhưng những mầm mống của tình bạn dù có nghịch cảnh đã được gieo mầm, sau sự việc này, mối quan hệ sẽ được hâm nóng lại rất nhiều.
"Tàu hỏa lực số 9, thân tàu bị vỡ tan, xin hãy từ bỏ." Tin dữ lại ập đến.
Trần Thiếu Kiệt liếc nhìn Tiêu Trần, Tiêu Trần nhẹ nhàng gật đầu.
"Toàn bộ hỏa lực, dùng trận pháo làm nổ tung cơn lốc xoáy, từ bỏ con tàu di tản đến tàu bảo vệ gần nhất."
"Thu được."
Khoảnh khắc tiếp theo, một họng pháo khổng lồ nhô ra từ mạn phải của thương thuyền Thiên cấp, một chiếc hạm hỏa lực duỗi ra.
Họng pháo lớn đến dọa người, ước chừng lắp núi lớn tiến vào cũng không có vấn đề gì.
Thân pháo được bao phủ bởi những phù văn dày đặc, một vài tu sĩ đổ một số viên linh thạch thuộc tính hỏa vào họng pháo bất kể nguy hiểm.
Phía trên thân pháo, các phù văn sáng lên, sau đó một ngọn lửa mạnh lao ra, tiến thẳng đến cơn lốc xoáy.
Ngọn lửa khổng lồ, với sức mạnh vô biên, thực sự đã tạo cho cơn lốc xoáy trước một cái hố lớn, tầm nhìn bị che khuất trong lúc này đã trở nên rõ ràng.
Nhưng cảnh tượng trước mắt khiến sắc mặt mọi người thay đổi.
Một ngôi sao lớn cản đường.
Những người đã đi thuyền vô số năm, kinh nghiệm dày dặn chưa bao giờ nhìn thấy một ngôi sao lớn như vậy, so sánh với nó, những ngôi sao bên cạnh nó chỉ đơn giản là sự khác biệt giữa một con kiến và một con voi.
Sắc mặt mọi người đại biến, ngôi sao này quá lớn, một khi đụng phải, e rằng cho dù thương thuyền không bị phá hủy, phỏng chừng cũng không thể đi được nữa
"Chuyển hướng..." Trần Thiếu Kiệt nhanh chóng hét lên, trong mắt hiện lên tia sáng đỏ.
Sự lo lắng là sự hỗn loạn, là điềm báo của sự nhập ma.
"Không cần, bây giờ quay đầu cũng đã muộn." Tiêu Trần nhẹ nhàng lắc đầu, "Đừng phân tâm, chỉ huy tốt, ta đi một chút sẽ trở lại."
Tiêu Trần nói xong, người đã bước ra khỏi phạm vi phòng thủ.
Trái tim mọi người đều sắp nhảy lên cổ họng, khi nhìn thấy Tiêu Trần như một vị thần vương bất động, vững vàng như núi trong cơn lốc xoáy, họ mới dần buông lỏng.
Hắn không chỉ vững vàng như núi Thái Sơn, thân thể có thể theo kịp tốc độ của thương thuyền, thực lực của Tiêu Trần khiến cho mọi người kinh ngạc thán phục.
Trần Thiếu Kiệt bình tĩnh lại, hồng quang trong mắt dần dần biến mất.
"Chủ nhân, ngài làm gì vậy? Nguy hiểm quá!" Trần Thiếu Kiệt lo lắng gầm lên khi thấy Tiêu Trần thoát ra khỏi phòng ngự.
"Làm tốt việc của mình, tin tưởng những người khác." Giọng của Tiêu Trần nhàn nhạt vang lên.
Tiếp theo Tiêu Trần từ từ giơ tay lên, trong nháy mắt một cỗ khí tức cực kỳ bá đạo chậm rãi lan tràn ra.
"Ha ha-" Đột nhiên Lưu Tô Minh Nguyệt vươn đầu nhỏ từ trong lòng ngực ra, vui vẻ vung loạn bàn tay nhỏ bé, có vẻ như muốn nắm hai làn khói trắng đen trong tay.
Nhìn thấy Lưu Tô Minh Nguyệt lại bắt đầu nghịch ngợm gây sự, Tiêu Trần suýt nữa phá hỏng mọi việc tại chỗ.
Càng ngạc nhiên hơn là, tay nhỏ bé của Lưu Tô Minh Nguyệt xuyên qua hai làn khói trắng đen, thế mà lại không bị ảnh hưởng chút nào.
Phải biết rằng, những tu sĩ trên thuyền đừng nói tiếp xúc, chỉ nhìn thêm một hồi mà tâm ma trong nội tâm đã không còn cách nào tự khống chế được.
Đột nhiên Tiêu Trần nở nụ cười, nhóc con này thì lấy đâu ra tâm ma, cả ngày cứ như một thùng cơm, ăn no thì ngủ ngủ, ngủ dậy là chơi, chơi mệt lại ăn-
Tiêu Trần nhẹ nhàng vẫy tay, tiếp đó trong tay có thêm một làn khói lớn.
Đương nhiên thứ này được làm thành từ hai làn khói trắng đen khiến người gặp người sợ.
"A a a-" thấy thế, Lưu Tô Minh Nguyệt vui vẻ đến tay nhỏ bé quơ loạn.
Tiêu Trần đưa cho nhóc con kia, "Không thể ăn, chỉ có thể chơi."
Đầu nhỏ Lưu Tô Minh Nguyệt gật liên hồi, đột nhiên rơi ra một giọt nước miếng.
"Em không ăn, chắc chắn sẽ không ăn." Lưu Tô Minh Nguyệt lau nước miếng, gật đầu thật mạnh, vẻ mặt thành thật hứa lấy hứa để.
"Bẹp, bẹp-" lại là một tiếng chép miệng vang lên.
Tiêu Trần bất đắc dĩ lắc đầu, nếu như mình không còn nữa, thì về sau đứa trẻ này phải làm sao bây giờ?
Nghĩ đến đây, Tiêu Trần không khỏi sinh ra chút bi thương.
"Đông gia, đông gia, phía trước, phía trước-" lúc này mọi người kêu lên sợ hãi, kéo Tiêu Trần lại.
Tiêu Trần sửng sốt một chút mới phục hồi tinh thần lại, đột nhiên nở nụ cười.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận