Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Đại Đế Chui Ra Từ Trong Mộ

Chương 556: Tiểu thế giới (2)

Ngày cập nhật : 2025-09-10 15:08:21
Sắc trời đã dần sáng tỏ, Tiêu Trần nhíu mày, nếu không thể tiến vào Yên Ba Hạo Miểu trước khi đám kim quang này tiêu tán thì phải chờ đến tận năm sau, bởi vì đám kim quang này mỗi năm chỉ xuất hiện một lần.
Lúc này, kim quang đột nhiên cuồn cuộn tràn ra từ lồng ngực Thập Nhất.
Kim quang trên tầng mấy cùng kim quang trong ngực Thập Nhất tương tác, hỗ trợ làm nổi bật nhau, việc này khiến Tiêu Mỹ Lệ trở nên rất chi là dị thường.
Thập Nhất phát hiện trên người mình xảy ra biến hoá thì bị dọa đến mức khuôn mặt nhỏ trắng bệch, ôn chân Tiên Trần chặt cứng.
Hình như Tiêu Trần đã hiểu ra được điều gì đó nên nhẹ nhàng gõ lên trán cô nhóc một cái.
Nói đến thì cũng lạ, sau khi bị Tiêu Trần gõ thì nỗi sợ hãi trong long Thập Nhất lại giảm đi không ít.
Thập Nhất ưỡn lồng ngực gầy yếu lên, ra cái vẻ ta đây không sợ.
Theo kim quang trên ngực Thập Nhất càng lúc cùng thịnh, kim quang trên tầng mây giống như đã sống lại, tất cả đều xông tới đây.
Đám kim quang này vây quanh Thập Nhất rồi không ngừng xoay tròn, hình thành một vòng xoáy kim sắc.
"Thì ra là Lưu Ly Cộng Sinh trận." Quỷ Xa nhìn thấy cảnh tượng này thì bỗng nhiên tỉnh ngủ.
Dạng trận pháp này không có dấu vết để tìm kiếm, phần lớn là được hình thành tự nhiên. Chỉ khi mắt trận xuất hiện thì mới có thể khởi động được.
Nhưng mà tại sao Thập Nhất lại là mắt trận của Lưu Ly Cộng Sinh trận chứ?
Vòng xoáy vàng óng xuất hiện trong thời gian rất ngắn, nhoằng cái đã muốn biến mất. Tiêu Trần ôm chặt Thập Nhất nhảy vào bên trong vòng xoáy.
Cảnh tượng trước mắt bắt đầu thay đổi.
m thanh khe khẽ của thuỷ triều truyền vào trong tai, gió biển thi nhau táp vào mặt.
Tầm nhìn rộng mở, phía xa là đại dương mênh mông không thấy bờ. Không có sóng bạc ngập trời nhưng đâu đâu cũng thấy sóng nước lấp lánh.
Lại nhìn chân trời phía xa như hoà cùng một mảnh xanh biếc, giống như một mảnh đại lục màu xanh lam đang từ từ nhô lên. Mái ngói lưu ly từ thuở hồng hoang lóe lên ánh sáng lộng lẫy, không gian mở rộng đến mênh mông vô hạn.
Nơi này tất cả đều yên bình như vậy, có đám chim chóc không biết tên đang vui vẻ bay lượn trên mặt biển.
Ngẫu nhiên sẽ có một con đâm thẳng xuống mổ lấy một con cá béo tốt rồi bay lên.
Tất cả mọi việc đều lộ ra hơi thở sự sống bừng bừng.
Trên bầu trời có vô số những sợi giống như rễ dây leo rủ xuống.
Tất cả mọi thứ với Thập Nhất mà nói thì đều vô cùng thần bí, mới lạ.
Thập Nhất chạy ra phía bãi biển, cô nhóc chưa từng thấy biển bao giờ, cá thì lại càng chưa.
"Ừng ực! Ừng ực." Thập Nhất vốc một vốc nước biển cho vào miệng.
"Guao, phụp phụp!"
Thập Nhất vội vàng nhổ nước biển ra khỏi miệng, vẻ mặt vô cùng nghi ngờ mà nhìn Tiêu Trần, không hiểu tại sao nước ở đây lại mặn thế.
Tiêu Trần không trả lời cô nhóc, chỉ lặng lẽ quan sát mớ dây leo rủ từ trên trời xuống.
"Đại Đế, đây không phải cây Mây mà là phần rễ." Quỷ Xa nhìn nhìn một lát, cuối cùng cũng nhìn ra được tí điểm chính.
Tiêu Trần gật gật đầu: "Tiểu thế giới lấy cây làm (đất) nước."
Tiểu thế giới không giống như tiểu động thiên, nó đã có thể được coi như một thế giới tự nhiên có pháp tắc hoàn chỉnh vận hành và cả quy tắc Thiên Đạo hoàn mỹ.
Chiếu theo diện tích của trái đất hiện tại thì trái đất cũng chỉ có thể được gọi là một tiểu thế giới.
Chuyện này cũng giải thích lý do tại sao không có ai tìm thấy Yên Ba Hạo Miểu, bởi vì nó cơ bản chính là một thế giới khác.
Hơn nữa cách tiến vào cũng cực kỳ khắc nghiệt, cần phải khởi động Lưu Ly Cộng Sinh trận.
Lúc này Thập Nhất chơi đùa trong nước biển vui đến quên cả trời đất. Cô nhóc giống như trời sinh đã biết bơi lội, ngụp lặn trong nước, nhanh chóng hiểu được cách làm thế nào để vùng vẫy trong biển rộng.
Thập Nhất ngoi lên lặn xuống trên mặt nước, há miệng nhỏ đuổi theo cắn cá trong biển.
"Đi thôi." Tiêu Trần duỗi tay túm Thập Nhất từ trong biển lên.
Lúc này miệng Thập Nhất đang cắn một con cá, đuôi nó vẫn còn đang cử động, vỗ bành bạch lên mặt cô nhóc.
Tiêu Trần lấy con cá trong miệng cô bé ra rồi quẳng về biển cả, khẽ nói: "Bớt ăn mấy thứ linh tinh đi."
Thập Nhất chảy nước miếng, gật đầu thật mạnh.
Tiêu Trần ôm lấy cô bé, phiêu về đám rễ cây rủ từ trên trời xuống.
Những rễ cây này vô cùng to lớn, đứng cạnh nó thì Tiêu Trần chả đáng là gì.
Rễ cây rậm rạp chằng chịt chiếm cứ cả nửa bầu trời.
Toàn cảnh cái cây này có lẽ là to lớn đến không thể tượng tượng nổi.
Rễ cây đan xen với nhau thành những cái hốc rất lớn. Bên trong hốc cây u ám yên tĩnh lộ ra vẻ âm u lạnh lẽo.
Từng dòng nước bẩn thuận theo rễ cây chảy xuống, rót vào những hốc cây, mùi tanh hôi xông thẳng lên mặt.
Rất nhiều rễ cây ngâm trong nước bẩn lâu năm nên đã bắt đầu hư thối. Trên đám rễ cây hư thối lại mọc lên những cây nấm đủ màu sắc rất chi là yêu dị.

Bình Luận

0 Thảo luận