Thậm chí ngay cả pháp bảo hắn dùng là gì cũng không biết được, cái này mới thực sự là xấu hổ.
"Hừ!"
Ông lão mặt sẹo kia hừ lạnh một tiếng, giễu cợt nói: "Thật là một lũ rác rưởi, càng sống càng hèn nhát. Đệ tử Vân phong của ta "nằm xuống" không ít, nếu có sai sót, ta liền giam lũ các người vào thân cây Thế giới."
Tất cả lão già còn lại đều run lên, không ít người lộ ra vẻ bất mãn nhưng không ai lên tiếng.
Bởi vì hai nguyên nhân, thứ nhất, tu vi của ông lão mặt sẹo thật sự rất cao; thứ hai, bây giờ không phải lúc lục đục nội bộ.
"Đi!" Lão ta hừ lạnh một tiếng rồi lao xuống, sau lưng để lại tàn ảnh.
"Đồ già trâu." (già vẫn còn "trẻ trâu") Một lão già mặt nhăn nheo lẩm bẩm, sau đó cũng hóa thành lưu quang (di chuyển rất nhanh, đến nỗi tàn ảnh phát sáng, giống như The Flash) đi theo.
Lúc này, Tiêu Trần vừa tung ra cú đấm thứ tư, vết nứt đáng sợ đã lan ra toàn bộ thân kiếm khổng lồ.
Tiêu Trần trong lòng cảm thấy có gì đó, ngẩng đầu nhìn trời, cái miệng lớn đầy răng nanh đáng sợ của hắn lại mở ra, cười như không cười.
Đám người trong thân kiếm cũng cảm giác được khí áp từ trên không giáng xuống.
Có người còn hưng phấn hô lên: "Các vị trưởng lão đến rồi."
Lão già điều lĩnh kiếm trận trong thân kiếm quát: "Trong lúc đối đầu với kẻ địch, không được phân tâm."
Tuy rằng sắc mặt nghiêm túc, nhưng trong lòng cũng thở phào nhẹ nhõm.
Lại quay xuống nhìn vết nứt trên đại kiếm, thầm mắng: "Đám già này càng sống càng hèn."
Cùng lúc, Tiêu Trần hóa thành một đám sương đen rồi biến mất.
Mọi người thở phào, suýt nữa đại kiếm vỡ nát rồi.
Khi bóng dáng của Tiêu Trần xuất hiện lần nữa, hắn đã xuất hiện ở trên đỉnh của thanh đại kiếm.
Đôi mắt lồi của Tiêu Trần hờ hững nhìn những người trong thanh đại kiếm, thỉnh thoảng có một tia sáng đỏ lóe lên.
Bộ móng không xương không thịt của Tiêu Trần bắt đầu di chuyển rất nhanh, dư ảnh càng xuất hiện nhiều hơn.
Ngón tay của hắn liên tục kết thủ ấn, hai tay không ngừng va chạm tạo thành từng đợt sóng yếu ớt lan tràn trên không trung.
Cùng lúc hắn kết thủ ấn, quả cầu màu đen lúc trước hắn thả vào trong thanh đại kiếm đột nhiên di chuyển.
Kích thước của nó chỉ vỏn vẹn một quả bóng bàn, nếu muốn phát hiện ra giữa thiên địa bao la cũng khó, huống hồ còn là đang đánh nhau đầu rơi máu chảy.
Mà dù giờ có phát hiện, cũng đã quá muộn.
Quả cầu nhỏ màu đen bỗng chập sáng, lúc sáng lúc tối, tựa như một con đom đóm.
Sau đó, từng dòng từng dòng điện giống như xúc tu nhô ra khỏi bóng đèn.
Kỳ lạ thay, dòng điện này lại có màu đen, hơn nữa còn liên tục phóng ra xung quanh, có lúc xa tới hai ba thước rồi nhanh chóng thu lại.
Cứ như vậy lặp đi lặp lại, đồng thời, trên quả cầu cũng dần dần hiện rõ ra một chữ gì đó.
Ngay khi cãi chữ này xuất hiện, một luồng sức mạnh kỳ dị bao phủ quanh nó, không trung bắt đầu vặn vẹo bất thường, khiến cho toàn bộ không gian có chút hư ảo.
Chữ này thần bí đến nỗi bản thân Tiêu Trần cũng không biết ý nghĩa của nó là gì.
Vốn là hắn tình cờ lấy được trong một khu di tích ở hư không.
Tiêu Trần tổng cộng chỉ có ba chữ, đây là một trong ba chữ đó, ngoài ra Tiêu Trần còn lấy được một văn bản mật cực kỳ trọng đại.
Nó tiết lộ rằng, toàn bộ Tinh Hà trước kia là một chỉnh thể, nhưng sau một trận đại chiến thì bị đánh tan thành từng mảnh.
Vô số mảnh vỡ, sau vô số năm diễn hóa thành tất cả những gì tồn tại ngày nay.
Sự việc này quá cổ xưa cho nên cũng không có ai có thể chứng thực, chỉ coi như là truyền thuyết.
Mặc khác, Tiêu Trần cũng tìm được một cái ngai vàng trong cung điện, mà chính cái này khiến hắn cực kỳ chú trọng.
Qua vô số năm du hành xuyên thiên hà, Tiêu Trần mãi mới tìm ra được ba ngai vàng trong Vực thẳm Hư không.
Hắn phát hiện ra sự tồn tại của ba chiếc ghế này là dùng để phong ấn một thứ gì đó, nhưng lúc đó Tiêu Trần bị ma tính chi phối cho nên cũng không quan tâm lắm.
Sau này thần tính của Tiêu Trần cũng quay lại một lần, lần này mới phát hiện ra một bí mật kinh thiên động địa.
Từ khi trở về, thần tính luôn nhắc nhở hắn về sự diệt vong, sinh vật hư không, ..., dường như trở nên ám ảnh.
...
Sau khi ma tính lấy được chữ này, hắn ta phát hiện ra chữ này có khả năng phong ấn vạn vật, mà hắn quen thuộc với các thuật phong ấn.
Sau một thời gian dài tìm tòi, Tiểu Trần đã tự tạo ra thuật phong ấn độc nhất vô nhị cho riêng mình.
Có chữ này, thuật phong ấn của hắn như hổ mọc thêm cánh, cho dù bất cứ yêu ma quỷ quái, bất cứ ma vật gì đều có thể phong ấn.
...
Với sự xuất hiện của nó, trên quả cầu nhỏ màu đen cũng lập tức xuất hiện một lực hút khổng lồ không thể kháng cự.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận