Những người xung quanh cũng năm mồm mười miệng theo, chỉ trong chốc lát trên tay Tiêu Trần đã chất đầy đồ ăn.
Một người bán thịt đã treo thẳng một cái đùi bò trên cổ Tiêu Trần.
Tiêu Trần cười lắc đầu, thực ra con người ta đôi khi rất đơn giản, bạn đối xử tốt với hắn ta thì hắn ta cũng sẽ đối xử tốt với bạn.
Tiêu Trần bảo Lưu Tô Minh Nguyệt lấy ra một quả trái cây đặt vào tay bà cụ.
"Bà lớn tuổi vậy rồi mà còn ra ngoài bán rau, chắc là trong nhà có việc gì đúng không? Trái cây này có thể trị bệnh, bà lấy về dùng đi!"
Tiêu Trần ôm đồ ăn chậm rãi đi về phía một quán cơm.
Bà cụ nâng trái cây đỏ rực, nước mắt đục ngầu không ngừng tuôn rơi.
Các con của bà đều đã ra đi khi thảm họa xảy ra, chỉ còn hai người bà và ông bạn già.
Ông cụ bị té gãy chân cách đây vài ngày.
Bà cụ phải gánh vác công việc bán rau của ông cụ, phụ giúp gia đình.
Bà cụ trở về nhà với trái cây trên tay, căn nhà tuy hơi xập xệ nhưng rất ấm áp.
"Ông ơi, hôm nay tôi gặp được tiểu tiên nhân lúc bán rau, ông xem đây là cái gì?"
Khi chạm vào trái cây trong ngực, bà cụ ngây ngẩn cả người.
Vì một quả đã biến thành hai quả.
Tiêu Trần lắc lư đi về phía quán cơm, thực ra Tiêu Trần đã ngửi thấy mùi thuốc trên người bà cụ từ sáng sớm.
Chắc chắn có ai đó trong nhà bà cụ bị ốm hoặc bị thương.
Tiêu Trần đưa trái cây cho bà cụ coi như là tiền đồ ăn, tất nhiên hắn đã đùa nghịch làm một thủ thuật che mắt nho nhỏ, thật ra cho bà cụ hai quả.
Cho một quả có thể khiến người ta không có lời nào để nói, cho hai quả có thể khiến người khác ghen tị.
Tiêu Trần luôn cảm nhận rất sâu sắc về mọi thứ trên đời.
Sinh ý của quán cơm rất quạnh quẽ, mặt tiền cửa hàng nhỏ đến đáng thương.
Chủ quán cơm thấy Tiêu Trần, kích động đến mức suýt nữa bật khóc.
Tiêu Trần đã mượn phòng bếp, tự tay phối hợp xử lý.
"Đại Đế ca ca, chúng ta ăn cái gì thế?" Lưu Tô Minh Nguyệt lau nước miếng hỏi.
"Lẩu, coi như nói lời từ biệt với thế giới này." Tiêu Trần nở nụ cười, thời tiết rất thích hợp để ăn lẩu.
Mùi thơm nóng hổi thoang thoảng lan ra, trên bàn đầy ắp các món ăn.
Tiêu Trần gắp một miếng thịt bò, rẩy rẩy cho bớt nóng rồi bỏ vào miệng, trên mặt lộ rõ vẻ thỏa mãn.
Ngọt bùi đắng cay trong cuộc sống có lẽ ở trong một nồi này.
"Cậu mời khách à?" Một bóng dáng cao lớn đột nhiên xuất hiện bên cạnh bàn.
Trên tay hắn ta xuất hiện một bộ bát đũa, ngồi xuống ăn như gió cuốn.
"Lão già kia, ông thật sự không sợ chết à?" Tiêu Trần nhìn về phía người này, đột nhiên cười ra tiếng, người này chính là Bàn Cổ Tà Tướng.
"Ừm ngon..." Bàn Cổ Tà Tướng ăn hết một đĩa thịt bò lớn, sau đó thở phào một cái.
"Ngon thì ngon nhưng hình như còn thiếu thứ gì đó." Bàn Cổ Tà Tướng cau mày.
"Rượu." Tiêu Trần liếc mắt.
"Ừ." Bàn Cổ Tà Tướng bừng tỉnh đại ngộ, trong tay hắn ta đột nhiên xuất hiện hai cái bình.
"Đây là thứ tôi đào được trong đống đổ nát của hoàng cung Đại Tùy, ít nhất là hai mươi năm."
Tiêu Trần không khách sáo, cầm cái bình lên, đổ đầy hai ngụm.
Bàn Cổ Tà Tướng cũng không nhiều lời, một ngụm đồ ăn một ngụm rượu, miệng đầy dầu mỡ.
Tướng ăn giống như quỷ chết đói này khiến Lưu Tô Minh Nguyệt vội vàng dùng chiếc đũa nhỏ chĩa thẳng vào mặt Bàn Cổ Tà Tướng.
"Ông làm gì thế? Cái này là của tôi, cái này cũng là của tôi."
Bàn Cổ Tà Tướng đâu có quan tâm nhiều đến vậy, bưng lên ném vào trong nồi.
"Oa..."
Lưu Tô Minh Nguyệt bật khóc, vừa khóc vừa nhét đồ ăn vào miệng.
Tiêu Trần đùa dai, dùng đũa nhúng một ít rượu đưa lên miệng Lưu Tô Minh Nguyệt.
"Đừng khóc nữa, anh cho em ăn đồ ngon nè."
Con bé này mơ hồ nghĩ có thứ gì đó ngon thật, duỗi đầu lưỡi ra liếm, lập tức oa oa khóc lớn vì quá cay.
"Ôi, bé cưng, đừng khóc, đừng khóc."
Nhìn Minh Nguyệt đang khóc thương tâm, Tiêu Trần đặt cô bé ra trước mặt mình, vớt hết sạch những thứ trong nồi ra như gió cuốn mây tan.
Nhìn chồng đồ ăn cao hơn mình trong chiếc bát lớn, Lưu Tô Minh Nguyệt phồng má vui vẻ.
Lưu Tô Minh Nguyệt cảnh giác nhìn Bàn Cổ Tà Tướng "Đều là của tôi đó."
Bàn Cổ Tà Tướng dở khóc dở cười, cô nhóc này đáng yêu quá.
"Của cô, của cô hết cả." Bàn Cổ Tà Tướng cười lắc đầu, gắp một miếng đồ ăn nhét vào miệng, nhai lép nhép.
"Tôi xem thiên tượng ban đêm. Thiên Lang tinh di chuyển về phía đông, quay trở lại vị trí ban đầu. Cậu định đi rồi à?"
Bàn Cổ Tà Tướng nhìn Tiêu Trần, trong giọng nói rõ ràng có chút mất mát.
"Ông còn biết thuật xem tinh à?" Tiêu Trần có chút kinh ngạc.
Loại thần thông này có lẽ đã sớm thất truyền, ngay cả Tiêu Trần thần tính - tên đại thần côn siêu cấp kia cũng chỉ có kiến thức nửa vời mà thôi.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận