Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Đại Đế Chui Ra Từ Trong Mộ

Chương 1912: Đại quân ập đến

Ngày cập nhật : 2025-09-10 15:18:08
Tiêu Trần vô cùng vui vẻ, thực sự muốn nhảy một đoạn hôm nay là một ngày tốt.
"Tiểu bất điểm, anh đây có thể cùng cô đổi lấy đá Thiên Oán. Nói cho ta biết cô muốn cái gì?"
Thủ lĩnh nhìn Tiêu Trần một cách kỳ lạ, là thống lĩnh tối cao của thành Minh Nguyệt, chưa từng có ai dám nói với cô như thế này.
"Cậu biết tôi là ai không mà dám nói chuyện làm ăn với tôi?" Thủ lĩnh trên mặt tươi cười hỏi.
Tiêu Trần liếc mắt: "Tôi đéo cần biết cô là ai, vụ buôn bán này cô có làm không? Nếu cô dám lắc đầu, tôi sẽ đi cướp, haizz, đến lúc đó đừng trách tôi không nhắc nhở cô đấy nhé!"
Thế nào là lưu manh? Thế nào là côn đồ? Cứ nhìn Tiêu Trần là biết.
Thủ lĩnh nở nụ cười: "Cậu cho rằng một mình cậu có thể chống lại toàn bộ Minh Nguyệt thành à?"
"Đừng đi tôi như thế này." Tiêu Trần nói xong bèn thực hiện hai động tạo dáng thể hình: "Đã thấy chưa? Cơ bắp, cơ bắp cứng rắn đấy. Nếu không đồng ý tôi sẽ cướp sạch sành sanh đấy."
Thủ lĩnh vỗ vỗ cái trán của mình, tên này có nghe lời của mình nói không vậy trời? Mở miệng đòi cướp, ngậm miệng cũng đòi cướp.
Thủ lĩnh suy nghĩ một chút: "Mặc dù chúng tôi không thể sử dụng đá Thiên Oán, nhưng chúng tôi có thể đổi lấy rất nhiều vật liệu. Đối với chúng tôi, đá Thiên Oán cũng là một tài nguyên chiến lược rất quan trọng."
"Nói thẳng đi, cô muốn cái gì? Cho dù là mặt trời trên bầu trời, anh đây cũng sẽ hái xuống cho cô." Tiêu Trần cũng đánh không lại Thạch Hạo.
Thủ lĩnh mỉm cười, trong mắt hiện lên vẻ tinh quái: "Bây giờ tài nguyên ở Minh Nguyệt thành của chúng tôi đã cạn kiệt, chúng tôi cần khẩn cấp mở rộng lãnh thổ, giảm bớt áp lực. Nếu cậu có thể giúp chúng tôi mở rộng lãnh thổ, thì tôi tự nhiên sẽ dâng tài nguyên khoáng sản đá Thiên Oán cho anh bằng cả hai tay."
"Cô mơ đẹp nhỉ!" Tiêu Trần liếc mắt, muốn chính mình đi làm tay chân à?
Thủ lĩnh bất đắc dĩ giang hai tay: "Chỉ có một yêu cầu này thôi, nếu không được vậy thì không có chuyện gì để nói nữa."
Tiêu Trần nghĩ nghĩ, nếu mình trực tiếp cướp luôn, không phải là không được, chỉ sợ sẽ thu hút sự chú ý của mấy đại lão kia, đến lúc đó chơi cái rắm á!
"Các cô phải tấn công vương triều Độ Nha à?" Tiêu Trần cau mày hỏi.
Thủ lĩnh gật đầu: "Chỗ bọn họ khoáng sản rất phong phú. Nếu có thể tấn công, Minh Nguyệt thành sẽ không phải lo lắng về việc cạn kiệt tài nguyên trong ít nhất 100.000 năm nữa."
"Đương nhiên, còn có một cách khác." Thủ lĩnh xoay chuyển lời nói: "Đi vào nơi tĩnh lặng, ở đó có rất nhiều tài nguyên, nhưng vào nơi tĩnh lặng gần như thập tử vô sinh, cho nên không cần phải suy nghĩ nữa."
Bảo Tiêu Trần giúp Minh Nguyệt thành tấn công vương triều Độ Nha, Tiêu Trần không thể làm được.
Dù sao thì gia tộc của vợ hời chính là danh môn vọng tộc của vương triều Độ Nha.
"Đã vậy thì tôi sẽ đi đến nơi tĩnh lặng xem thử, nếu có thể tôi sẽ mở nó ra cho các anh." Cuối cùng Tiêu Trần vẫn lựa chọn cách mở rộng địa bàn.
Thủ lĩnh choáng váng, có chút ngượng ngùng nói: "Mở nơi tĩnh lặng, tôi chỉ nói thế thôi, cậu đừng tưởng thật."
"Ai đùa với cô làm cái mẹ gì, chờ tin tức của tôi đi." Tiêu Trần trợn trắng mắt, giậm mạnh chân, rồi như một khẩu đại bác bắn lên trời biến mất trên ở chân trời.
Thủ lĩnh ngơ ngác nhìn Tiêu Trần biến mất, trong lòng tràn đầy áy náy, bởi vì từ xưa đến nay, người đi tới nơi tĩnh lặng đều chưa từng đi ra.
"Đại thủ lĩnh, đại quân còn đi đến tiền tuyến không?" Đúng lúc này, một võ sĩ mặc cơ giáp đi tới bên cạnh thủ lĩnh.
Thủ lĩnh cân nhắc một hồi, cuối cùng vẫn gật đầu nói: "Toàn quân xuất quân, không được tấn công khi chưa có lệnh của tôi."
Chẳng biết tại sao, thủ lĩnh lại thực sự nuôi một tia hy vọng vào Tiêu Trần.
Cô ta cũng không muốn chiến tranh, những binh lính này đều có sinh mạng và có suy nghĩ, bọn họ đều là con dân của Minh Nguyệt thành.
Đại quân trông không thấy điểm cuối của các sinh vật cơ giới chạy đến tiền tuyến.
Tiểu đội ở đội quân tiền tiêu sợ tới mức hồn phi phách tán, ngay cả sắc mặt của Minh Sơ Hạ cũng trắng bệch.
Bởi vì quy mô cuộc tấn công của Minh Nguyệt thành lần này là chưa từng có, chỉ sợ đúng như tình báo, tài nguyên của Minh Nguyệt thành đã đến bờ vực cạn kiệt, bọn họ muốn được ăn cả ngã về không rồi.
Không giống như Minh Nguyệt thành bền chắc như thép, bên trong Thiên Độ thành có hai vương triều, từ trước đến nay hai vương triều này luôn bằng mặt không bằng lòng.
Vương triều Độ Nha không chỉ phải chống lại Minh Nguyệt thành, mà còn phải đề phòng một vương triều khác đâm sau lưng mình.
Nhìn đại quân sinh vật cơ giới vô biên vô hạn trên trời dưới đất kia, Minh Sơ Hạ biết nếu hoàng đế bệ hạ không trở lại, vương triều Độ Nha có lẽ sẽ kết thúc.
Cùng lúc đó, vương triều Độ Nha trên dưới rung chuyển, nhân tâm bất ổn.

Bình Luận

0 Thảo luận