Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Đại Đế Chui Ra Từ Trong Mộ

Chương 707: Rời nhà trốn đi

Ngày cập nhật : 2025-09-10 15:14:48
Kiếm khí khủng bố tạo thành một vòng tròn kiếm khí trên bầu trời, vô số trường kiếm hư ảo chồng lên nhau chằng chịt.
"Giao con trai tôi ra đây." Giọng nói tức giận của Bạch Tử Yên truyền ra.
Vòng tròn kiếm khí phía trên bầu trời xoay tròn cực nhanh, những trường kiếm hư ảo với sức sát thương khủng bố, lao thẳng tới Lâu Vô Nguyệt.
Nghe lời nói của Bạch Tử Yên, mọi người đều chẳng hiểu mô tê gì, không phải Tiêu Trần bị cô đưa đi rồi à?
Nhìn thấy kiếm khí khủng bố lao xuống, Lâu Vô Nguyệt nhíu mày.
Thanh kiếm gỉ sét bên hông đột nhiên bay ra, lơ lửng trước mặt Lâu Vô Nguyệt.
Lâu Vô Nguyệt thở dài một hơi, nắm lấy thanh kiếm gỉ sét, chém nó xuống.
Một luồng kiếm khí chói lọi cắt ngang bầu trời, chém về phía vòng tròn kiếm khí trên bầu trời.
Từ trước đến nay, kiếm tu đã có truyền thống nhất kiếm phá vạn pháp.
Tất cả những tu sĩ đều không muốn đối nghịch với những kiếm tu. Bởi vì kiếm tu rất ngang ngược, đối chiến với kiếm tu, phân chia sinh tử chỉ có một kiếm này.
Có thể một số tu sĩ chưa kịp dùng pháp bảo, thì đã bị một kiếm của kiếm tu chém chết.
Đương nhiên, trận chiến giữa hai kiếm tu cũng vậy, dù sao kiếm tu cũng không giống những tu sĩ khác có nhiều thủ đoạn như thế.
Kiếm tu quyết đấu, sinh tử chỉ trong nháy mắt xuất kiếm thu kiếm, cực kỳ đơn giản.
Hai luồng kiếm khí khổng lồ va chạm trên bầu trời, quầng sáng chói lòa khiến mọi người nhất thời mất đi thị lực.
Cuối cùng, Bạch Tử Yên yếu hơn một tầng, kiếm khí khủng bố của Lâu Vô Nguyệt đã chém nát vòng tròn kiếm khí.
Bạch Tử Yên phun ra một ngụm máu, cả người ngã xuống đất như diều đứt dây.
Khóe miệng Lâu Vô Nguyệt tràn ra một ít máu tươi, lau vết máu, Lâu Vô Nguyệt khẽ thở dài.
Dù Lâu Vô Nguyệt đã thắng, nhưng rõ ràng bản thân cô ta cũng bị thương không nhẹ.
"Đứa nhỏ này, tính tình xấu như vậy, khi nào mới chịu thay đổi đây."
Bạch Tử Yên nặng nề đập vào Thủy Nguyệt sơn, tạo thành ra một cái hố lớn, vô số đá vụn và bụi mù bốc lên.
Một đám trưởng lão điên cuồng chạy tới, nhìn Bạch Tử Yên leo ra khỏi hố lớn, bọn họ đều thở phào nhẹ nhõm.
Rõ ràng là Lâu Vô Nguyệt không muốn lấy tính mạng của Bạch Tử Yên.
Mộng Phạm tiến lên đỡ Bạch Tử Yên, có chút khó hiểu hỏi: "Tại sao tông chủ lại ra tay với tiểu sư thúc?"
Vẻ mặt Bạch Tử Yên có chút uể oải, cô lau vết máu trên khóe miệng, lạnh lùng nói: "Không thấy Trần Trần đâu cả."
"Cái gì?" Mọi người đều kinh ngạc.
"Cấm chế trong phòng tôi, trừ các người ra, môn hạ đệ tử đều không thể phá. Có lẽ sẽ không có ai trong các người đưa Trần Trần đi đúng không?"
Bạch Tử Yên nhìn vào mắt mọi người hỏi.
Mọi người đều lắc đầu, cũng hiểu tại sao Bạch Tử Yên lại ra tay với tiểu sư thúc.
Bây giờ ở Kính Hoa tông người có thể phá bỏ cấm chế trong phòng của cô, ngoại trừ bọn họ, cũng chỉ có một mình Lâu Vô Nguyệt.
Mộng Phạm nhíu mày nói: "Nhưng tiểu sư thúc luôn ở cùng chúng tôi, chưa rời đi một bước nào."
Bạch Tử Yên sửng sốt, với tu vi của Tiêu Trần không thể tự mình phá vỡ cấm chế chạy ra ngoài, chẳng lẽ có người xâm nhập Kính Hoa tông mang Tiêu Trần đi.
Loại chuyện nhắm vào người có thiên phú vô cùng tốt thường xuyên xảy ra, Bạch Tử Yên nghi ngờ cũng không phải không có căn cứ.
"Lập tức điều động toàn bộ môn hạ đệ tử đi tìm Trần Trần, bất kể thế nào cũng mang người về cho tôi. Các cô trông coi Lâu Vô Nguyệt, không được để cô ta rời khỏi Kính Hoa tông một bước."
Khi mệnh lệnh cuối cùng của Bạch Tử Yên vang lên, mọi người đều choáng váng.
Mọi người cười khổ, ai có thể trông coi Lâu Vô Nguyệt chứ?
Việc mất tích của Tiêu Trần nhanh chóng truyền đến tai mỗi người.
Cả Kính Hoa tông đều dốc toàn bộ lực lượng đi tìm Tiêu Trần.
Lâu Vô Nguyệt nhìn đệ tử bận rộn, lạnh lùng lẩm bẩm: "Quả nhiên là tà ma, thân phận bại lộ nên mới chuồn mất à?"
"Muốn chạy? Dễ như vậy à?"
Cô gái nhỏ Lâu Vô Nguyệt mang theo bên người đột ngột đứng lên khỏi mặt đất, biến mất trên bầu trời.
Hai người Thủy Sanh Sanh và Mộng Phạm lấm la lấm lét theo sau Lâu Vô Nguyệt, cùng nhau biến mất trên bầu trời.
Sau khi Tiêu Trần xuống núi, bỗng có chút hối hận, bởi vì hắn biết tính tình của mẹ, không biết lúc đó cô sẽ làm ra chuyện gì, thậm chí có thể gây ra hỗn loạn trong Kính Hoa tông.
Tiêu Trần quay đầu nhìn lại, Thủy Nguyệt sơn đã biến mất trước mặt mà nằm sau lưng hắn.
Tiêu Trần muốn quay trở về, nhưng khi nghĩ đến ánh mắt kinh hãi của người phụ nữ kia, Tiêu Trần cảm thấy gai hết cả lưng.
Đôi mắt không hề thương cảm đó khiến Tiêu Trần cảm thấy cô ta mới là tà ma.
Cái tên cà lơ phất phơ đó nói đúng, nếu mình ở lại đây, sớm muộn gì cũng bị giết chết.
Đứa trẻ bảy tuổi không hiểu tại sao mọi chuyện lại đột nhiên trở thành như vậy.

Bình Luận

0 Thảo luận