Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Đại Đế Chui Ra Từ Trong Mộ

Chương 880: Đậu má

Ngày cập nhật : 2025-09-10 15:14:48
Tiêu Trần nhức đầu, tâm tư lão quái vật này thực sự quá sâu, rốt cuộc hắn ta có tức giận hay không không tức giận chứ?
Nghe những lời của Bàn Cổ Tà Tướng, lại nhìn con mắt có chút nheo lại của Bàn Cổ Tà Tướng.
Tiêu Trần thật sự không rõ tên này có tức giận hay không, hắn thực ổn định giống như một con chó già.
Tiêu Trần liếc nhìn thi thể Cửu Vĩ Yêu Hồ nằm trên mặt đất, trong mắt hiện lên một đạo tinh quang.
Hành động này không thoát khỏi con mắt của Bàn Cổ Tà Tướng.
Ánh sáng đỏ trong mắt Bàn Cổ Tà Tướng chợt lóe lên, một giọng nói khàn khàn âm trầm vang lên.
"Tiểu tử, hình như ngươi đang cố ý chọc tức ta."
Nghe đến đây, Tiêu Trần cảm thấy trong lòng ớn lạnh, đây con mẹ nó đều bị phát hiện rồi sao?
Tiêu Trần sở dĩ không muốn có quan hệ với những lão quái vật.
Chỉ vì những lão quái vậy này, cho dù là tâm hư hay là lực quan sát, đều là không chê vào đâu được.
Thậm chí, một ánh mắt vô thức của ngươi, một động tác vô ý thức, đều sẽ bị cái loại lão quái vật là tóm được.
Tiêu Trần nghiến răng, dứt khoát bằng bất cứ giá nào đi ra ngoài.
Đột nhiên vung tay lên, đoản đao Độc Hồn xuất hiện trong tay, con bọ cạp nhỏ nhảy lên vai Tiêu Trần, tiếp tục vung chiếc càng lớn về phía Bàn Cổ Tà Tướng.
"Ngươi cái đồ không có **khốn nạn, đến đánh với ba ba của ngươi."
Tiêu Trần vung đoản đao của mình, một bộ dáng muốn đi lên dốc sức liều mạng.
Nhưng là bởi vì ác ý xâm nhập, thân thể Tiêu Trần, và cả động tác nhìn có chút cứng ngắc.
Tuy nhiên, Bàn Cổ Tà Tướng chỉ hứng thú nhìn Tiêu Trần, không hề có ý định ra tay.
"Bà ngoại ơi, đồ già."
Tiêu Trần mắng một câu, không báo trước mà đấm xuống đất.
"Kết giới Tiên Huyết."
Một màn chụp màu đỏ khổng lồ ngay lập tức bao phủ.
Tiêu Trần cầm lấy đoản đao trong tay phải, dùng lòng bàn tay trái quyết liệt rút nó ra.
Máu tươi đột nhiên tuôn ra như nước suối, cảm giác đau đớn được khuếch đại lên gấp mấy chục lần khiến đầu Tiêu Trần ong ong.
Con bọ cạp nhỏ nhìn Tiêu Trần với ánh mắt khó hiểu, như thể nó không hiểu tại sao chủ nhân của nó lại muốn tự cắt chính mình.
Tiêu Trần phất tay, máu tươi bắn tung tóe.
Những giọt máu vẽ nên những vòng cung tuyệt đẹp trên không trung, hướng về phía Bàn Cổ Tà Tướng.
"Ầm!"
Giọt máu đầu tiên đột nhiên nổ tung, hóa thành một đóa hoa sen màu huyết dụ, nở rộ giữa không trung.
Tiếp đến là đóa thứ hai, đóa thứ ba... Vô số đóa.
Trong nháy mắt, những giọt máu mà Tiêu Trần rơi ra đã hóa thành một lượng lớn hoa sen màu máu, bao phủ toàn bộ không gian.
Tiêu Trần đột nhiên nhảy dựng lên, đạp lên hoa sen máu, lao thẳng tới Bàn Cổ Tà Tướng.
Đoản đao trong tay mang theo một tia máu đỏ tươi, chém về phía cổ họng của Bàn Cổ Tà Tướng.
Tiêu Trần đột nhiên hét vào Phong Linh Nhi: "Đừng con mẹ nó xem kịch nữa, lên đi!"
Phong Linh Nhi có chút khó chịu, mặc dù hành vi công kích của Tiêu Trần không khác gì tự sát.
Nhưng cũng không thể không làm cái gì, ngồi chờ chết!
Thanh trường kiếm của Phong Linh Nhi chắn ngang trước ngực, kiếm khí bảy sắc đầy trời rơi xuống.
Sở Mộc Tâm liếc nhìn Thanh Oanh, nhẹ gật đầu.
"Thần Mộc lâm thế."
Hai tay Sở Mộc Tâm đặt trên mặt đất.
Mặt đất xa xa rung chuyển, một khe nứt khủng bố lan tràn dọc theo lòng bàn tay Sở Mộc Tâm.
"Ầm!"
Sau một khắc, thân thể Sở Mộc Tâm đột nhiên bay lên.
Một thân cây màu xanh lá cực lớn trồi lên khỏi mặt đất, nâng Sở Mộc Tâm lên trời.
Một luồng sinh khí mạnh mẽ tỏa ra từ thân cây, bao trùm toàn bộ không gian.
"Ồ, thật thú vị, lại là thuật pháp hệ Mộc hiếm thấy."
Bàn Cổ Tà Tướng vô cùng thích thú nhìn thần mộc khổng lồ, mà không quan tâm đến đoản đao và kiếm khí bảy sắc đang tấn công mình.
Màn sương màu xanh lam tỏa ra từ thần mộc lao về phía Tiêu Trần và Phong Linh Nhi.
Một cỗ khí tức mát lạnh, lập tức lan tỏa khắp cơ thể.
Sức sống khổng lồ khiến cả người Tiêu Trần như sở hữu sức mạnh vô hạn.
Ngay cả sự ăn mòn cùng áp chế, đều trở nên cực kỳ nhỏ.
Cùng lúc đó, màn sương màu xanh lục bao phủ cơ thể Tiêu Trần bắt đầu vặn vẹo biến ảo.
Một bộ áo giáp bằng gỗ màu lục lam được hình thành trên cơ thể Tiêu Trần.
Bộ giáp này cực kỳ nhẹ, không những không ảnh hưởng đến động tác của Tiêu Trần, ngược lại còn khiến cho thân hình của Tiêu Trần nhanh hơn.
"Quả nhiên là thuật pháp hệ Mộc, danh hào phục trợ mạnh nhất không phải là thổi phồng."
Tiêu Trần nhịn không được cảm thán trong lòng một câu.
Ba người Tiêu Trần bên này làm màu, làm tới kinh thiên động địa.
Nhưng mà Bàn Cổ Tà Tướng lại bất động như núi, trong mắt lộ rõ vẻ giễu cợt.
Dưới sức mạnh áp chế tuyệt đối, mọi thứ khác chỉ là mây bay mà thôi.
Trên khóe miệng Tiêu Trần hiện lên một nụ cười khó đoán.
"Lão già kia, xem ba ba lấy mạng chó của ngươi."
Đoản đao mang theo những tia sáng đỏ tươi, chém về phía đầu của Bàn Cổ Tà Tướng.

Bình Luận

0 Thảo luận