Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Đại Đế Chui Ra Từ Trong Mộ

Chương 1579: Thanh Phong Thần Nhai

Ngày cập nhật : 2025-09-10 15:17:27
Mình đang yếu đuối như thế, phải một mình ở trong hư không vô tận, đây chẳng phải là bật đèn pin trong nhà xí, muốn chết hay sao.
"Đừng mà." Tiêu Trần kéo Tiêu Trần ma tính, chảy nước mắt nước mũi gào khan.
"Tuy rằng em không tốt, thế nhưng anh cũng không thể vứt bỏ em như vậy được, lấy tình cảm nhiều năm của chúng ta, sao anh có thể làm ra loại chuyện ấy, đồ không lương tâm nhà anh."
Tiêu Trần ma tính đen mặt, sao nghe kiểu gì cũng giống một người đàn ông bội bạc thiếu nữ cuồng dại thế.
Vẻ mặt Tiêu Trần ai oán, trong mắt thậm chí còn dâng lên nước mắt trong suốt, bộ dạng đáng thương ấy thực sự khiến người ta nhìn thấy mà yêu.
"Chúng ta trải qua một năm rồi lại một năm, cảnh sắc năm nay cũng rất đẹp mà, đúng không! Tại sao vậy? Tại sao anh lại không nói chuyện thế? Rõ ràng năm ngoái khi em nói chào buổi sáng với anh, anh vẫn còn ôm em cười mà... anh nói đi chứ, nói đi, em muốn nhìn thấy khuôn mặt tươi cười của anh mà... thực sự..."
Con hàng Tiêu Trần này càng nói càng thái quá, Tiêu Trần ma tính nghe mà đầu cứ ong ong, sắp quên luôn chuyện mình phải làm.
Tiêu Trần càng nói càng hăng, căn bản không dừng được.
"Phụt..." Hồng Diệp và Tương Tư bên cạnh thực sự nhịn không được, che miệng bật cười.
Tiêu Trần ma tính bị tiếng cười kia kéo lại, nhìn Tiêu Trần ai oán mà mí mắt cứ giật giật.
"Cút cho ông mau!" Tiêu Trần nhịn không được văng tục, một cước đá vào mông Tiêu Trần.
Bóng dáng Tiêu Trần như giống như sao băng, bắn về phía hư không vô tận.
"Tiện nhân nhà mi..."
Tiêu Trần còn chưa nói hết lời thì đã biến mất không còn tăm hơi.
...
Trong hư không, nhất đội quân trăm người mặc áo giáp màu trắng, thần uy hiển hách lẳng lặng đứng trong hư không.
Một luồng chiến ý sắc bén vô hình trong lúc lơ đãng tiết lộ ra ngoài, khiến hư không xung quanh vặn vẹo.
Đây là một trong những quân đội cực mạnh, cũng là đội quân thần bí nhất - Thanh Phong Thần Nhai.
Không có ai biết chủ nhân của đội quân này là ai, cũng không có ai biết mục đích của đội quân này là cái gì.
Thanh Phong Thần Nhai thỉnh thoảng xuất hiện, rồi lại nhanh chóng biến mất, dường như các cô đang tìm kiếm cái gì, hoặc là đang chờ đợi cái gì.
Lúc này, một vệt sáng xẹt qua hư không, bay thẳng tới chỗ Thanh Phong Thần Nhai.
Nhìn vệt sáng ấy, hai tên lính cầm đầu rút ra chiến đao bên hông.
Chiến đao sáng như tuyết, tản ra hàn ý âm u, tựa như nói lên truyền kỳ bách chiến bách thắng của bản thân.
Theo người dẫn đầu rút đao, tất cả binh sĩ phía sau đều rút trường đao ra khỏi vỏ cùng một lúc.
Chiến ý mênh mông cuộn trào mãnh liệt dựng lên, chiến ý biến ảo thành một con cự thú.
Cự thú an tĩnh và ưu nhã lặng lẽ chờ địch nhân đến.
"A a a a..."
Một tiếng gào khan rất có tiết tấu, vang lên trong hư không.
Hai tên lính cầm đầu nhìn nhau, đều nhìn thấy sự khó thể tin từ ánh mắt của đối phương.
Bởi vì này giọng nói này các cô vô cùng quen thuộc.
Hiện tại cuối cùng càng cô cũng biết, người đại nhân muốn các cô chờ ở nơi này là ai.
Hai người phất tay, trường đao của tất cả binh lính trở vào bao, cự thú thần bí kia cũng tiêu tán theo.
Sau đó hai người quỳ xuống một gối theo hướng vệt sáng tiến đến, mà binh lính sau lưng cũng quỳ xuống theo.
Tất cả binh sĩ cúi đầu, lẳng lặng cùng đợi chủ nhân của giọng nói đến.
Vệt sáng chính xác dừng ở trước mặt các cô.
"Tiện nhân, sớm muộn gì cũng đánh bể đầu chó của mi." Giọng hùng hùng hổ hổ của Tiêu Trần vang lên.
"Cung nghênh Đại Đế."
"Cung nghênh Đại Đế."
Vào lúc này giọng nữ dễ nghe vang lên.
Tiêu Trần nhìn đội quân quỳ nghênh đón trước mặt, thở phào nhẹ nhõm, xem như hiểu được nguyên nhân đại ma đầu yên tâm ném mình đi như vậy.
"Ui dà, nhóc đáng yêu, đã lâu không gặp nhỉ."
Tiêu Trần vui tươi hớn hở tiến lên nâng dậy hai người dẫn đầu, sau đó hô với mặt sau: "Đều đứng lên đi!"
Mọi người đứng dậy, bái Tiêu Trần thật sâu.
"Đại Đế thánh an." Hai người dẫn đầu đồng thời mở miệng, cho dù là giọng điệu hay là động tác, hầu như đều giống nhau như đúc.
"An, an, an." Tiêu Trần vui vẻ gật đầu, nhìn quanh bốn phía.
Không có phát hiện bóng dáng quen thuộc kia, Tiêu Trần hỏi: "Chủ tử các cô đâu?"
"Đại nhân không tới." Hai người dẫn đầu đồng thời đáp lời.
"Sao bà cô kia đàng hoàng thế?" Tiêu Trần cười lắc đầu.
Hai tên lính cung kính trả lời: "Đại Đế từng nói, không cho đại nhân nhúng tay vào chuyện của thời đại này, thế nên đại nhân mới một mực tĩnh tu ở Vân Đoan tiểu trúc."
"Được rồi, được rồi!" Tiêu Trần gật đầu: "Hai cô tháo mũ đi nào, cô nương mà cứ đeo mũ giáp làm gì?"
"Vâng!" Hai người nghe lời cởi mũ giáp.
Tiêu Trần nhìn thoáng qua, sau đó thực sự lại không nhịn được nhìn thêm vài lần, còn cảm thán hai tiếng: "Mẹ nó đúng là nữ đại mười tám biến mà."
Đây là hai thiếu nữ giống nhau như đúc.

Bình Luận

0 Thảo luận