Bởi vì 'Cửu m Phong Mạch' có thể trưởng thành một cách suôn sẻ, trăm phần trăm sẽ trở thành một sức chiến đấu siêu mạnh.
Hơn nữa, phong ấn 'Cửu m Phong Mạch' tự mang trên người là một thứ ghê gớm, đây tương đương thêm một lớp bảo vệ cho tông môn.
Nhưng không hề dễ dàng chống lại số kiếp của 'Cửu m Phong Mạch' như vậy.
Từng có tông môn không đủ khí vận, vì khăng khăng thu nhận 'Cửu m Phong Mạch' mà bị tiêu diệt trong một đêm.
Tiêu Trần suy nghĩ tìm tòi tin tức của 'Cửu m Phong Mạch', năm tuổi, mười bảy, hai mươi chín... Từ năm tuổi bắt đầu, cách mỗi mười hai năm, hẳn là 'Cửu m Phong Mạch' đều gặp phải số kiếp.
Tiêu Trần nhìn cô gái có lẽ khoảng mười bảy tuổi, nếu không đối phó ổn thỏa, e rằng sẽ không qua nổi năm nay.
"Làm thế nào mà cô có thể sống tới tận giờ vậy?"
Câu nói này đúng là một sự sỉ nhã trần trụi!
Triệu Vô Hoan nhìn người chết trước mặt, cộng thêm lời nói 'sỉ nhục' của Trần
Tiêu, nước mắt vừa mới ngưng lại tuôn trào.
Tiêu Trần nhấp miệng, cũng cảm thấy lời này có hơi giống đang chửi người ta, tuy rằng hắn hoàn toàn không có ý mắng người, đây chính là chỗ uyên bác tinh thâm của ngôn ngữ Hoa Hạ.
Lúc này, một bóng người như điên dại đi đến bên cạnh Tiêu Trần.
Bà cụ ôm chầm lấy người trung niên với chiếc cổ như bánh quẩy gào khóc: "Con ơi! Con trai của mẹ ơi!"
"Đồ súc vật, mày trả mạng cho con trai tao đây."
Bà cụ bỏ thi thể người trung niên xuống, một tay nắm lấy áo của Tiêu Trần, điên cuồng kéo xé trên người hắn.
Nhìn thấy bà già như điên dại nắm áo mình, hắn nổi giận giơ tay đập xuống một cú.
Ngay lập tức, cổ của bà cụ phát ra tiếng nứt vỡ 'răng rắc'.
Nháy mắt cổ của bà cụ đã biến mất không thấy, hình như đã bị Tiêu Trần trực tiếp đập vào trong cơ thể.
"Bịch!" Cơ thể của bà ta mềm nhũn ngã xuống.
Có vẻ như Tiêu Trần vẫn chưa hả giận, một chân đá văng thi thể của bà cụ, đụng trúng thùng rác ở phía xa, biến thành một bãi bừa bộn.
Tiêu Trần phủi nhẹ quần áo, sắc mặt cực kỳ u ám: "Mẹ nó, ông đây ghét nhất người không có việc gì chạm vào mình."
Lúc này lại có mấy tên côn đồ trẻ tuổi xông về phía này, trong miệng đang chửi
mắng, có người còn đang gọi điện thoại, hình như đang gọi thêm anh em.
Rất dễ nhận thấy tâm trạng của Tiêu Trần không tốt lắm, hắn sửa soạn lại quần áo, bất ngờ vận chuyển tử khí trên người, từng làn khí đen như thuỷ ngân chảy xuống mặt đất.
Từng con Minh Trùng to bằng ngón tay cái từ trong tử khí nhảy ra ngoài, vồ về phía mấy tên du côn trẻ tuổi đó.
"Bịch! Bịch! Bịch!"
Những người xông đến đây giống như trái dưa hấu rạn nứt, tất cả đầu óc nổ tung, hai màu đỏ trắng vương vãi khắp mặt đất.
"Giết người rồi!"
"Mau báo công an!"
"Ôi mẹ ơi, đó không phải anh Bàng Giải sao?"
Xung quanh bỗng trở thành một mớ hỗn loạn, còn có không ít người trực tiếp ngồi xổm dưới đất nôn mửa.
Tiêu Trần nhìn Triệu Vô Hoan, cười híp mắt nói: "Nếu hôm nào cô cảm thấy thật sự không thể sống tiếp nữa thò cô có thể đến nơi này tìm tôi."
Tiêu Trần đọc địa chỉ của mình cho Triệu Vô Hoan xong, hắn quay người đi về phía trường học.
Triệu Vô Hoan sợ đến nỗi tinh thần cũng sắp sụp đổ, rõ ràng một phút trước chàng trai trước mắt này còn giống chú sư tử nổi giận, giây tiếp theo lại mỉm cười với mình như con sói xám, không phải bị tinh thần phân liệt đấy chứ?
Nơi Tiêu Trần đi ngang qua, đám đông lập tức tản ra, như thể một giọt dầu nhỏ trên mặt nước, thoáng chốc đã đẩy ra các thứ ở xung quanh ra.
Có mấy người trông có vẻ biết chút võ vẽ cường tráng, hình như muốn tiến lên chặn Tiêu Trần lại.
Trong mắt mấy người này thoáng hiện vẻ phấn khích, vừa rồi họ không dám chọc bà cụ kia, cũng không có tiền mà đền.
Nhưng nếu bắt được tên tội phạm giết người này, có thể lấy được tiếng thơm quên mình vì việc nghĩa, nói không chừng còn nhận được một số tiền thưởng lớn.
Bọn họ mất đi lý trí bởi sự mê hoặc lớn này, giờ phút này có lẽ họ không nghĩ tới việc mấy tên du côn khi nãy chết như thế nào.
Tiêu Trần nhìn mấy người kia, ngoài cười nhưng trong không cười nói: "Đối với tao mà nói, giết mười người hay giết mười nghìn người không có bất cứ sự khác biệt nào."
Họ bỗng lấy lại được tỉnh táo của người bình thường khi nghe thấy câu nói này của Tiêu Trần, nhìn đám du côn bị nổ tung đầu dưới đất, sau đó rất tự giác nhường ra một con đường.
Tiêu Trần chắp hai tay sau lưng, ngông nghênh đi vào trường học.
Tất nhiên Tiêu Trần đã có sự sắp xếp của mình đối với 'Cửu m Phong Mạch'.
Hắn không thể nào vẫn luôn ở bên cạnh người nhà, nhưng lại không thể bày một đại trận nhốt cả nhà lại chỉ để bảo vệ an toàn cho họ.
Chính vì lý do phía trên, Tiêu Trần cần phải tìm mấy 'người hộ đạo' cho người trong nhà, phụ trách an toàn của họ trước khi người thân của mình trưởng thành.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận