Bởi vì giờ khắc này đã có mấy con nhện lặng lẽ bò lên người Tiêu Trần.
Lưu Tô Minh Nguyệt luống cuống tay chân một hồi, bởi vì căn bản cô không biết cách làm sao để thao túng pháp bảo này.
Cuối cùng bị ép đến nóng nảy, Lưu Tô Minh Nguyệt kèm tiếng khóc nức nở vỗ Đại Phi Giao, hô: "Mi, mi, mi mau đi qua đi!"
Quỷ dị là Đại Phi Giao thế mà lại thực sự rất là vui vẻ bay xuống trước mặt Võ Vô Địch.
"Soạt soạt soạt."
Lúc này một loạt tiếng cắn xé vang lên.
Thì ra bây giờ Tiêu Trần đáng thương nằm trên mặt đất đã bị nhện lớn lấp mất.
Mười mấy con nhện lớn nhào vào người Tiêu Trần cắn loạn, ba người đều có thể nhìn thấy nọc độc màu xanh biếc chảy ra từ trong vết thương của Tiêu Trần.
Võ Vô Địch sợ đến tê cả da đầu, liều mạng bắt sợi dây lại, thảy qua.
"Trói chặt chân của hắn." Võ Vô Địch cũng không để ý Đại Phi Giao có nghe lời của mình hay không mà trực tiếp rống lên.
Đại phi giao nghiêng con mắt đục ngầu, lạnh lùng nhìn Võ Vô Địch, rất rõ ràng, nó cũng sẽ không nghe lời Võ Vô Địch nói.
"Mi nhanh trói chặt đùi của Đại Đế ca ca nha, hu hu chờ một lát ta bảo Đại Đế ca ca làm bánh bao cho mi ăn."
Lưu Tô Minh Nguyệt cũng là người thứ gì cũng có thể thử khi tuyệt vọng, lại dùng bánh bao cám dỗ linh hồn một con Đại Phi Giao.
Đây cũng là dòng sông khai sáng tu hành giới luôn rồi.
Ngài khoan hãy nói, đại phi giao này thật sự nghe lời Lưu Tô Minh Nguyệt.
Đại Phi Giao bay qua, cắn một cái ở trên chân Tiêu Trần.
Nhân cơ hội này, Võ Vô Địch nhảy xuống từ trên lưng Hắc Phong.
"Chạy."
Võ Vô Địch kéo Tiêu Trần chạy đi theo hướng lúc trước Lưu Tô Minh Nguyệt chỉ dẫn.
Hắc Phong cũng không nghĩ ngợi nhiều, chạy như điên theo phía sau Võ Vô Địch.
Động tác của bọn họ chọc giận đám nhện này.
Rất nhiều con nhện đột nhiên bạo loạn.
Chúng nó cũng không yên tĩnh giống như một kẻ săn mồi trong bóng đêm như lúc trước.
Chúng nó phát ra tiếng kêu chít chít, nhảy tới phía ba người như thủy triều.
"Trần huynh đệ, đắc tội."
Võ Vô Địch nói, lắc lắc sợi dây trong tay, Tiêu Trần lập tức bị sức mạnh to lớn kéo lên không trung.
Võ Vô Địch múa Tiêu Trần giống như một cái quạt lớn, quạt tới đám nhện độc đều bị thân thể Tiêu Trần đập bay ra ngoài.
Tiêu Trần rơi lệ đầy mặt, mẹ nó hắn đây là lưu tinh chùy bằng thịt người sao?
"Rầm!"
Bên cạnh có một tảng đá lớn cao hơn ba mét bị lưu tinh chùy thịt người của Võ Vô Địch đập nát bấy.
Tiêu Trần thì bị đập cho máu mũi chảy dài, đầu sưng lên một vòng.
Đoán chừng lần này chính là Tiêu đầu to danh chính ngôn thuận rồi.
Lúc này một hồi ánh sáng lung tung rối loạn đột nhiên sáng lên.
Chỉ thấy Lưu Tô Minh Nguyệt lấy ra một ít gì đó từ trong túi bách bảo, rót chân nguyên của mình vào trong đó.
Các loại các dạng ánh sáng chớp động, chiếu sáng không gian như ban ngày.
Hắc Phong phun ra một ngụm máu tại chỗ.
Cái gì thứ gì lộn xộn cũng chạy ra.
Chuông lớn màu vàng óng, ghế lắc bập bênh, cầu trượt, ngựa con, mẹ nó toàn bộ là đồ chơi.
Đương nhiên cũng không thiếu thứ có sát lực không thể đo lường gì đó.
Ví dụ như trận đồ kinh khủng kia, nó lại tự phát động, trực tiếp nuốt luôn một vùng không gian vào.
Còn có thần tướng kim giáp tay cầm đại thiết chùy, đập một đám nhện đến gà bay chó sủa.
Mắt thấy các loại đồ ngổn ngang lại có thể tạm thời chặn bầy nhện tiến công.
Hắc Phong vội vã ngăn cản Lưu Tô Minh Nguyệt lấy mấy thứ lung tung từ trong túi Bách Bảo ra ngoài.
"Trong nhà có giàu hơn nữa cũng không thể phá của như vậy!"
Ba người đi qua một lối đi tương đối hẹp.
Đại khái chạy hết tốc lực thêm hơn hai trăm mét, trước mắt trở nên rộng rãi sáng sủa.
Các loại ánh huỳnh quang xinh đẹp lấp lánh ở chỗ này chiếu sáng xung quanh.
Đây là một hang động rộng chừng mười trượng, nhìn qua rất yên ắng giống như không có nguy hiểm gì.
Rất rõ ràng, cái nấm Lưu Tô Minh Nguyệt hái ở chỗ này.
Bởi vì trên vách động bên cạnh mọc đầy cái nấm nhỏ màu sắc sặc sỡ.
Mà ánh huỳnh quang chính là do những cái nấm ở đây tản mát ra.
"Nhiều Thất Sắc Dị Thai như vậy." Hắc Phong sợ đến hút một ngụm khí lạnh.
Đồ chơi này vô cùng hiếm có, có thể khắp một tinh cầu cũng không tìm được một cây, nơi đây lại có một đống lớn như thế.
Mang những đồ chơi này ra ngoài, thì chắc là có thể độc chết một mảnh lục địa.
"Huệ. "
Lúc này, Tiêu Trần vẫn đang tê dại không thể động đậy đột nhiên đứng lên.
Quỷ dị là làn da Tiêu Trần bị độc thành màu xanh lục, lúc này lại biến thành màu đen.
Từng vết rách xuất hiện trên da, giống như một khúc gỗ gần mục nát.
Lúc này khói độc màu vàng bên cạnh Tiêu Trần bên lại biến mất không thấy nữa.
"Huệ. "
Tiêu Trần mở miệng phun ra vài ngụm nước bọt màu xanh biếc hỏi: "Có phải bây giờ đầu của tôi rất lớn hay không?"
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận