"Cục trứng của mày ngứa ngáy đúng không?"
"Bốp!" Tiêu Trần lại đá một cước vào đũng quần Long Diễm.
Miệng Long Diễm sùi bọt mép, toàn thân không ngừng run rẩy.
"Ngứa thì lão tử giúp mày gãi."
"Bốp!"
"Mụ nội nó còn muốn giả chết?"
"Bốp!"
"Ai ui, đá thế nào mà đá ra cả cớt rồi."
"Bốp!"
Hạ thể Long Diễm đã bị Tiêu Trần đá đến hoàn toàn thay đổi, biến thành một bãi thịt vụn.
"Tố chất thân thể kém thế, nào, chạy đi."
Nhìn Long Diễm miệng sùi bọt mép, thân thể không ngừng run rẩy, Tiêu Trần đá văng anh ta vào cái hố trời do Bảo Thuyền nổ tung mà ra.
Thân hình Tiêu Trần hóa thành một luồng hồng quang, nhanh chóng phóng theo phương hướng cụ già lưng còng biến mất, trong không khí không ngừng truyền ra tiếng va chạm kịch liệt.
Trong nháy mắt cụ già lưng còng đã lướt đi hàng ngàn dặm.
Làm một đại năng nửa bước Thần Vô Chỉ Cảnh, mặc dù nửa bước Thần Vô Chỉ Cảnh trong Bất Chu giới không so được với nửa bước Thần Vô Chỉ Cảnh trong Hạo Nhiên đại thế giới, nhưng chút năng lực chạy thoát vẫn phải có.
Cụ già lưng còng đỡ bả vai, nơi bị Tiêu Trần đạp lên truyền tới cảm giác đau đớn kịch liệt.
Sống mấy nghìn năm, cụ già lưng còng nghĩ tới rất nhiều kiểu chết, bị kẻ thù giết chết, bị thiên đạo nổ thành cặn bã, hoặc là chết già.
Mỗi trường hợp ông ta đều đã từng đều cân nhắc qua. Nhưng có thế nào cũng không nghĩ tới, suýt chút nữa chết trong tay một đứa nhỏ mười mấy tuổi.
Bây giờ cụ già lưng còng nhớ lại một màn cắt thịt thì toàn thân đều rét run, dày nhộn nhạo một hồi.
Ông ta nhìn tình huống chung quanh một chút, từng ngọn núi lớn liên miên không dứt.
Rốt cuộc cụ già lưng còng thật sự thở phào nhẹ nhõm, trong lúc này trốn vào những ngọn núi lớn đó, coi như là tránh qua một kiếp đi!
Còn như Long Diễm chết hay sống, ông ta căn bản không quan tâm, một đại năng nửa bước Thần Vô Chỉ Cảnh, đi tới chỗ nào cũng đều được tôn sùng là thượng khách.
"Hình như ông rất nhẹ nhõm ha?" Một âm thanh non nớt vang lên bên tai cụ già lưng còng.
Trong nháy mắt cụ già lưng còng dựng hết tóc gáy, sóng gợn màu đỏ sậm quanh thân tuôn trào ra hiện đầy không gian chung quanh.
Thần thức phóng ra cực nhanh bao phủ hàng vạn dặm xung quanh.
Nhưng cụ già lại không phát hiện gì hết, căn bản không cảm ứng được chủ nhân của giọng nói này.
"Có phải trên lưng ông giấu một cái nồi không?" Lúc này giọng nói non nớt vang lên lần thứ hai, bên trong còn mang theo vài tia chế giễu, thêm mấy phần bất cần đời.
Cụ già lưng còng thay đổi sắc mặt liên tục, lớn tiếng nói với không khí: "Tiểu hữu, tôi biết một chỗ cất giấu trọng bảo, nếu như tiểu hữu bằng lòng tha cho tôi một mạng..."
"Nói cái định mệnh gì thế, ông có lật toàn bộ Bất Chu giới này lên trời thì cũng không có thứ mà ông đây có thể coi trọng, thật sự cho rằng vùng đất mình ngây ngốc ở đây là tốt nhất đấy à?"
Tiêu Trần cắt ngang lời nói của cụ già lưng còng.
So với Địa Cầu, Bất Chu giới cũng coi như một nơi khổng lồ.
Nhưng so với các đại thế giới khác, nó chỉ là thứ cấp của thứ cấp.
Khác với thần tính thích các loại tiểu bảo bối, Tiêu Trần nhân tính là quỷ lười, luôn luôn khiêng một cây đao đi tứ phương.
Tiêu Trần nhân tính thuộc loại dù bên chân đặt một món bảo bối tuyệt thế, hắn cũng lười khom lưng nhặt.
Lão già này còn muốn dùng bảo bối để mua mạng của mình, thật sự là quá ngu.
Ánh mắt cụ già lưng còng bắt đầu rời rạc bất định, không ngừng nhìn địa hình bốn phía.
"Tiểu hữu không nên từ chối nhanh như vậy." Cụ già lưng còng vừa quan sát địa hình chung quanh vừa nói.
"Món bảo bối tôi biết chính là chí bảo Hỗn Độn trong truyền thuyết, là vũ khí của đại thần Thuỷ thần Cộng Công sáng tạo thế giới, Thủy Thần Kích."
Chí bảo Hỗn Độn trong truyền thuyết, toàn bộ tinh không chỉ có bốn mươi chín món, nói là vật quý giá nhất cũng không quá đáng.
Nhưng sao Tiêu Trần có thể coi trọng, rất rõ ràng là hắn chướng mắt.
Tiêu Trần đã từng lấy được một viên Phong Thần Châu, cũng là một trong bốn mươi chín món chí bảo Hỗn Độn như vậy, đến bây giờ hạt châu kia ở trên người nào thì Tiêu Trần cũng không biết.
"Lão già kia, da mặt dày thật đấy. Tôi nói rồi, tất cả các người đều phải chết, ông không cần giãy giụa nữa."
Thân hình Tiêu Trần đột nhiên xuất hiện bên cạnh cụ già lưng còng.
Cơ thể nho nhỏ cứ như vậy mà nhẹ nhàng lơ lửng trên nơi có chút sóng gợn màu đỏ, giống như một chiếc lá cây nhỏ.
Cụ già lưng còng mặt xám như tro tàn, đứa trẻ này thực sự quá quỷ dị.
Thần thức ông ta không cảm giác được, trên người cũng không có khí tức tu sĩ, nhưng thủ đoạn giết người lại vô cùng kinh khủng.
Cụ già lưng còng cắn răng, trên người đột nhiên tóe ra sương mù màu máu.
Trong mỗi một cái lỗ chân lông của cụ già đều phun ra máu tươi, như là từng ngọn suối phun nho nhỏ.
Thân hình của cụ già nháy mắt biến mất tại chỗ.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận