Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Đại Đế Chui Ra Từ Trong Mộ

Chương 1492: Tướng Quân nhai

Ngày cập nhật : 2025-09-10 15:17:27
Tiêu Trần thần tính cũng không hỏi tới khi tường tận mọi chuyện, gật đầu cũng không hỏi thêm nữa.
Khoảng chừng nửa ngày trời sau, cuối cùng cũng đã tới Tướng Quân nhai.
Tiêu Trần thần tính có chút kinh ngạc, diện tích thế giới này to lớn như thế, tốc độ của hắn cùng với Kiếm Chủ lại không chậm mà cần dùng nửa ngày mới đến.
Phương xa xuất hiện hình ảnh không thể tưởng tượng.
Mười chín ngọn núi nối liền thành một thể, tựa như một cự long trườn quanh, những ngọn núi này nối lại thành một vòng tròn lớn.
Trung tâm của vòng tròn là một cây cây cột chống trời, cắm thẳng lên trời cao, khung cảnh rộng rãi tột cùng, có tư thế kiên quyết thông thiên vững chắc, dáng dấp giơ cao tay nâng mặt trời.
"Ông chờ tôi ở đây đi, tôi một hồi sẽ quay lại." Tiêu Trần thần tính nói, cả người đột nhiên biến mất.
Chờ Kiếm Chủ phục hồi tinh thần lại, bóng dáng Tiêu Trần thần tính đã biến mất hoàn toàn.
Kiếm Chủ nhìn cây cột chống trời to lớn kia, suy nghĩ một chút, chung quy là vẫn bay đi.
Gió lạnh lùng thổi qua, lạnh lẽo đến thấu xương.
Bầu trời tối tăm mịt mù, tràn ngập khí tức u tối.
Loáng thoáng mấy tia sáng xuyên qua tầng mây dày đặc, phát ra ánh sáng hơi vàng, khiến người ta cảm thấy có chút không chân thật.
Khí tức u tối này điên cuồng tràn lan trong toàn bộ Tướng Quân nhai.
Trên đỉnh cao nhất của cây cột chống trời, Đế Tôn đứng chắp tay, để cho gió núi nóng nảy thỏa thích thổi vào mình.
Minh La nằm bên cạnh co ro thân thể.
Tình trạng của cô ta rất kém, môi là màu đen thùi lùi, toàn thân lạnh đang không ngừng run lên.
Cô ta bị Đế Tôn chặn đại huyệt toàn thân, thậm chí ngay cả Hư Linh cũng bị giam cầm trong cơ thể.
Cô ta bây giờ không khác gì một người bình thường, sát ý xám lạnh của dãy núi này không ngừng xâm lấn thân thể của cô ta, nếu không phải nội lực tốt thân thể, sợ rằng hiện tại cô ta đã chết.
"Tôi đối xử với cô không tốt sao, vì sao lại muốn rời khỏi tôi chứ?" Đế Tôn nhìn vào đám mây ở phía xa, nhẹ giọng hỏi.
Minh La mở mắt, trong ánh mắt tràn đầy tơ máu rậm rạp.
"Ngài cảm thấy thế nào?" Minh La há miệng, máu tươi không ngừng phun ra.
"Tôi mang theo cô tu hành, mang cô nhìn hết cảnh sắc đỉnh núi này, chẳng lẽ còn không tốt sao?" Giọng của Đế Tôn lạnh xuống.
"Đúng không?" Minh La nở nụ cười, cả khuôn mặt là bi thương tổn thương.
"Tôi vĩnh viễn là tiện dân trong mắt các ngươi, cho dù tôi có làm thật tốt."
Đế Tôn cúi đầu, giọng nói đột nhiên ôn nhu: "Cho nên cô muốn rời đi."
Minh La lắc đầu: "Không phải tôi rời khỏi, tôi chỉ trốn mà thôi."
Bầu không khí nhất thời rơi vào im lặng.
Một lúc lâu, Đế Tôn hỏi: "Nếu như tôi hứa với cô rằng, tôi sẽ tận lực thay đổi tình huống thế này, cô có nguyện quay trở về không?"
"Không muốn." Minh La trả lời rất dứt khoát.
"Vì sao?"
"Bởi vì tôi tìm được một người có thể để tôi phụng dưỡng cả đời, hơn nữa tôi cũng không tin ông."
"Khục-" Đế Tôn đột nhiên bật cười.
"Là tiểu tử tóc vàng kia nhỉ." Đế Tôn cười lạnh nói: "Quen biết vô số năm, nhưng cô không muốn tin tưởng tôi. Cũng chỉ gặp tiểu tử kia trong một khoảnh khắc, nhưng cô có thể nói ra lời phụng dưỡng trọn đời như vậy, như thế không quá giống cô."
Minh La đầy mắt châm chọc: "Quen biết vô số năm, tôi lại như chưa bao giờ hiểu rõ về ông. Quen biết đại nhân trong khoảng khắc, tôi lại cảm thấy an lòng. Đế Tôn đại nhân, ngài cảm thấy như vậy còn chưa đủ sao?"
Đế Tôn có chút chán ghét lắc đầu, "Minh La, cô thật sự không muốn trở về bên cạnh tôi?"
"Không muốn." Minh La dụng hết toàn lực lắc đầu, tiếp đó chậm rãi nhắm hai mắt lại.
"Tiện dân." Sắc mặt Đế Tôn trở nên dữ tợn, vô số năm qua, không có ai dám ngỗ nghịch với mình như thế.
"Bộp!" Đế Tôn dùng một cước đá Minh La bay ra ngoài, rất nhiều sương mù màu đen tràn vào trong thân thể Minh La.
Minh La kêu thảm một tiếng, thân thể nhu nhược kia ngã thẳng xuống dưới vách núi.
Với tình huống hiện tại của Minh La, sợ rằng rơi xuống sẽ trực tiếp ngã chết.
Lúc này một đạo lưu quang kim sắc xẹt qua đỡ lấy Minh La.
Cảm nhận được một khí tức ấm áp, Minh La từ từ mở mắt.
Nước mắt làm mơ hồ tầm nhìn, "Xin lỗi đại nhân, thêm phiền toái cho ngài."
Tiêu Trần thần tính nhẹ nhàng lắc đầu, bay lên đỉnh núi.
"Tới rồi?" Nhìn thấy bóng dáng Tiêu Trần thần tính, Đế Tôn nghiền ngẫm hỏi.
"Ah." Tiêu Trần thần tính giúp Minh La trị liệu vết thương trên người, cũng không ngẩng đầu, chỉ là nhàn nhạt lên tiếng.
"Cô ta đã là một phế nhân, mặc dù có trị, cũng không phát huy được một phần mười thực lực, hà tất lãng phí nhiều khí lực như vậy để cứu một tên phế nhân chứ?" Đế Tôn cười híp mắt hỏi.
"Phi phi phi, tôi nguyện ý, ông cắn tôi đi nha!" Tiêu Trần thần tính tức giận nhổ nước miếng về hướng Đế Tôn thẳng.
Nhìn động tác như trẻ con của Tiêu Trần thần tính, Đế Tôn thấy buồn cười.

Bình Luận

0 Thảo luận