"Ba phương pháp tu luyện mạnh nhất dung hợp thành một, từ trước tới nay chưa từng có ai. Tiểu gia hỏa cậu là người làm được việc lớn." Tiêu Trần hoàn chỉnh hiếm thấy trêu chọc một câu.
"Nếu mọi chuyện thuận lợi, cậu có thể bình an vô sự trở về quê hương, đi đến cuối Bất Quy Lộ, tìm Minh Minh Chi Thần, tôi có để lại cho cậu một thứ ở chỗ đó."
"Đi đây." Tiêu Trần hoàn chỉnh nói xong, nhẹ nhàng vẫy vẫy tay, hình bóng bắt đầu biến mất.
"Đúng rồi." Trước khi tiêu tan, Tiêu Trần hoàn chỉnh đột nhiên quay đầu lại cười, "Chúc cậu vạn sự như ý."
Màn hình tan biến, mảnh ký ức nhỏ đó cũng biến thành ánh sáng huỳnh quang và tan biến trong thức hải.
Tiêu Trần đứng ở trong biển vô tận, sững sờ hồi lâu, cuối cùng gõ đầu chính mình.
"Tại sao lại nghĩ nhiều như vậy? Con đường đã được trải sẵn, cứ mạnh dạn đi là được rồi." Tiêu Trần cười lắc đầu, thoát ra khỏi thức hải.
...
"Mẹ kiếp, anh bị sao vậy?"
Ngay khi trở lại thực tại, Tiêu Trần đã phải sửng sốt, bởi vì Cửu Vĩ Hồ thế mà lại đang nhìn mình khóc.
"Đúng... là anh đúng không? Lúc đó anh đã cứu tôi." Cửu Vĩ Hồ ngã vào vòng tay của Tiêu Trần, bật khóc.
Tiêu Trần có chút bất lực, Tiêu Trần hoàn chỉnh cứu c, cũng không liên quan gì đến hắn.
Nhưng hắn là cùng một người với Tiêu Trần hoàn chỉnh, nói không chừng có chút không hợp lý.
"Được rồi, cô bao nhiêu tuổi rồi, khóc suốt ngày, ra cái thể thống gì." Tiêu Trần vỗ nhẹ vào lưng Cửu Vĩ Hồ.
"Anh đúng là đáng ghét vô cùng." Cửu Vĩ Hồ lau nước mắt rồi đứng dậy khỏi vòng tay của Tiêu Trần.
"Tại sao tôi lại đáng ghét rồi?" Tiêu Trần đầy vẻ không hiểu chuyện gì.
"Tại sao anh lại tiếp tục giấu tôi?" Cửu Vĩ Hồ trợn mắt hỏi.
Tiêu Trần quá lười biếng để giải thích với cô, những gì Tiêu Trần hoàn chính nói, không nhất thiết để người thứ ba biết được.
Tiêu Trần vuốt vuốt mái tóc của mình, "Bởi vì tôi sợ cô sẽ thèm muốn vẻ đẹp trai của tiểu gia."
"Phi! Đáng ghét, không biết xấu hổ." Cửu Vĩ Hồ đỏ mặt phun ra.
"Được rồi, liếc mắt đưa tình với tôi ở đây ít thôi." Nhìn thấy khuôn mặt đỏ bừng của Cửu Vĩ Hồ, máu mũi của Tiêu Trần suýt nữa phun ra, thứ này quá đẹp, nếu nhìn vào sẽ rơi vào tay giặc thì thật nguy hiểm.
"Anh cái tên này, đầu óc có cứt sao, không biết nói lời dễ nghe hơn hay sao?" Cửu Vĩ Hồ dậm chân đứng thẳng.
Tiêu Trần xua tay, "Có chuyện nghiêm trọngnói cho cô biết."
Nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của Tiêu Trần, Cửu Vĩ Hồ ngừng làm nũng, gật đầu nói: "Anh nói đi."
"Tôi muốn học công pháp ở đây, cô phải dạy tôi." Tiêu Trần nghiêm túc nói.
Cửu Vĩ Hồ giật mình lo lắng nói: "Anh không muốn sống nữa sao, phương thức tu luyện ở đây hoàn toàn khác với anh, hơn nữa cách thức vận hành cũng khác. Nếu anh muốn ôm lấy hai hệ thống tu luyện, sẽ có xung đột. "
Bất đồng hệ thống tu luyến, bất đồng pháp môn tu luyện, căn bản không thể dung hội lại cùng một chỗ.
Cửu Vĩ Hồ lo lắng lắc vai Tiêu Trần, "Tinh không nơi anh ở đều là dựa vào linh khí để làm cơ sở tu hành, cho dù môn pháp tu hành có biến hóa như thế nào, cũng đều không thể tách rời khỏi linh khí."
"Nơi đây dùng Thiên Oán là cơ sở tu hành, căn bản là hai hệ thống, không thể cùng một lúc tu hành, vì như vậy sẽ nảy sinh sự xung đột, sẽ khiến cho anh chết đấy."
"Đừng lắc nữa, bữa tối sẽ bị lắc ra ngoài mất." Tiêu Trần sau khi bị lay thì đầu choáng mắt hoa, tên này hẳn là đã ăn phải viên thuốc tăng lực rồi rồi, khí lực lớn như vậy.
"Tôi không quan tâm, anh không thể làm xằng làm bậy." Cửu Vĩ Hồ buông lỏng bả vai Tiêu Trần, tức giận nói, giống như một cô vợ bé nhỏ tức giận.
Tiêu Trần nhìn thấy có chút buồn cười, "Đừng lo lắng, tôi còn chưa tới mức tự mình đi tìm cái chết."
"Biết thế là tốt." Cửu Vĩ Hồ căn bản không tin chút nào, tên này là đồ mất trí, có chuyện gì mà hắn không thể làm được?
"Đây là mục đích của tôi đến dị vực. Cô nhất định phải giúp tôi, nếu không tôi chỉ có thể liều lĩnh tìm cách khác." Hai câu nói kèm theo nụ cười của Tiêu Trần trực tiếp khiến Cửu Vĩ Hồ không nói nên lời.
"Anh... Anh..." Cửu Vĩ Hồ cứng họng, làm sao lại có người không coi trọng tính mạng của mình như vậy.
"Ngồi đi." Tiêu Trần cười vỗ ghế đẩu bên cạnh.
"Ngồi cái đầu anh ấy." Cửu Vĩ Hồ tức giận đá vào bắp chân của Tiêu Trần rồi ngồi bên cạnh Tiêu Trần.
Tiêu Trần không vội vàng, lặng lẽ đợi Cửu Vĩ Hồ mở miệng.
Suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng Cửu Vĩ Hồ quyết định nói cho Tiêu Trần biết phương pháp tu luyện của dị vực.
Bởi vì không tự mình nói ra, không biết tên này sẽ làm gì, đến lúc thu hút sự chú ý của chủ thượng, e rằng sẽ nguy hiểm.
"Hệ thống tu luyện ở đây dựa vào năng lượng của một loại oán khí tự nhiên làm cơ sở."
Cửu Vĩ Hồ vừa nói vừa đưa bàn tay mềm mại không xương của mình ra, một chút sương mù đen bay ra.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận