Tiêu Trần ma tính cảm nhận được một sức mạnh tối cao hoàn toàn mới.
Loại sức mạnh đó khiến cho cảm xúc của Tiêu Trần ma tính dâng trào, Tiêu Trần ma tính nhìn thấy một điểm ánh sáng.
Cho tới giờ phút này, Tiêu Trần ma tính cũng đã hiểu ra nhận thức của chính mình hoàn toàn không đủ.
Thế gian này không biết còn ẩn giấu bao nhiêu bí mật chưa biết đến, phía trên hoặc phía dưới.
Trong tinh không, bão táp mưa sa dần dần tan biến, vạn vật trở lại bình lặng.
Đám người Nho Sinh nhìn vào hư không trống rỗng với vẻ mặt cực kỳ nghiêm túc.
"Chuẩn bị cho tốt, hắn sẽ trở lại."
Nho Sinh nói xong không còn giữ lại chút gì nữa, một thế giới đảo ngược màu đỏ được hình thành trong hư không.
Đây là Đạo của Nho Sinh, thế giới màu đỏ này tương đương với lĩnh vực.
Lúc này, mấy chục người Cua dung hợp vào một người, một thế giới u ám hiện ra sau lưng người Cua.
Chị em Thánh Quang cũng bỏ đi kết giới, triệu hồi một vương quốc thần thánh cực lớn màu vàng kim.
Bọn hắn đã từ bỏ các thủ đoạn khác, sẵn sàng giành chiến thắng trong trận chiến này bằng cách nổ tung thảm thiết nhất có thể.
Lĩnh vực va chạm.
"Sống chết tùy duyên."
Nho Sinh nhẹ nhàng gật đầu với người Cua và chị em Thánh Quang.
Thích khách quang ảnh còn lại không xuất hiện, không biết đang làm những chuyện sắp xếp gì.
Đúng lúc này, một luồng khí tức tử vong không thể nào tưởng tượng nổi đột nhiên tuôn ra trong hư không.
Khí tức âm u lạnh lẽo, thậm chí cường đại đến mức ngưng tụ thành thực thể.
"Oành!"
Một âm thanh trầm đục làm rung động tâm hồn vang lên trong hư không.
Sau khi âm thanh trầm đục phát ra, một cánh tay xương khô khổng lồ vươn ra từ hư không phía xa.
Cánh tay xương khô vốn bị quấn lấy bởi hơi thở của tử vong nên trở nên cực kỳ tà ác, tràn ngập làm cho người ta rùng mình sợ hãi.
Thế nhưng cánh tay xương khô này lại trắng nõn như ngọc, dưới khí tức của tử khí vậy mà lại tràn đầy thần quang chói mắt không cách nào nhìn thẳng.
"Tử vong là dấu chấm hết của sinh mệnh."
Một giọng nói hùng hồn vang lên, giọng nói từ bốn phương tám hướng truyền đến, không thể phân biệt là nam hay nữ, uy nghiêm không thể nghi ngờ.
"Oành!"
Một âm thanh trầm đục khác vang lên, cánh tay còn lại của bộ xương khô nhấc lên khỏi hư không.
Sau đó, từ từ và trang nghiêm, một bộ xương bạch ngọc đang đầu đội trời chân đạp đất như thể muốn phá vỡ hư không đứng lên.
Tiêu Trần ma tính mặc áo choàng đen đứng trên đỉnh đầu lâu, mặt không chút cảm xúc, chỉ ngẩng đầu nhìn lên.
"Đã lâu không gặp."
Giọng nói của bộ xương lên xuống trầm bỗng tràn đầy uy áp không thể nào tưởng tượng nổi.
"Ừm."
Tiêu Trần ma tính nhàn nhạt đáp lại, sau đó duỗi tay ra, cố gắng bắt lấy một chút ánh sáng hắn nhìn thấy trong tế đạo.
Đúng lúc này, một sợi dây câu vàng kim từ phía trên buông xuống.
Chút ánh sáng sắp bị bắt lấy lập tức vỡ vụn, có người đang tham dự vào việc Tiêu Trần ma tính đột phá xiềng xích.
Thất bại trong gang tấc.
Nhìn thấy lưỡi câu sắp bắt được Tiêu Trần ma tính, dây câu và lưỡi câu lại đột nhiên biến mất.
Giờ phút này, sợi dây câu đã bị chủ dị vực xa xôi kéo trong tay.
"Không biết cái thứ gì dám nhúng tay vào chuyện ở nơi này, xuống đây cho ta." Chủ dị vực cười lạnh ngẩng đầu, phù văn màu đen bắt đầu trùng kích hướng lên trên.
...
Thời gian, vận mệnh.
Vào thời khắc cuối cùng này, ma tính đã bị một sợi dây câu phá vỡ hy vọng thăng cảnh.
Nhưng Tiêu Trần ma tính không tức giận, cũng không có thời gian để tức giận, bởi vì trước mắt còn có nhiều việc quan trọng hơn phải làm.
Tiêu Trần ma tính nhìn về phía xa xa, ba lĩnh vực cực lớn tràn ngập trong tầm mắt bước ra một bước.
Sau khi bị cắt đứt hy vọng cuối cùng, khả năng Tiêu Trần ma tính chiến thắng trong trận chiến này gần như giảm xuống con số không.
Nhưng có sao đâu, cả đời này Tiêu Trần ma tính chưa từng lùi bước.
Ngay cả khi xương cốt tan nát, bị móc trái tim, hắn cũng không bao giờ lùi bước.
Trong thế giới của Tiêu Trần ma tính, mọi chuyện chỉ có hai kết cục, mày chết hoặc tao chết.
"Uỳnh!"
Tiêu Trần ma tính bước bước đầu tiên, một sợi xiềng xích thô to như trụ trời được bao phủ bởi những phù văn đen rơi từ phía trên xuống, khảm thẳng vào hư không.
"Hôm nay, để tôi tới."
Một giọng nói trầm lắng vang lên, bộ xương sau lưng Tiêu Trần ma tính không biến mất giống như trước kia.
Bộ xương bạch ngọc từng bước bước ra cùng với Tiêu Trần ma tính, nhấc xích sắt như trụ trời kia lên quấn quanh người chính mình.
Tiêu Trần ma tính quay đầu lại, không nói lời nào, chỉ khẽ gật đầu.
"Cậu không biết nói tiếng cám ơn à?"
Bộ xương bạch ngọc có phần bất mãn.
"Cảm ơn."
Tiêu Trần ma tính nói xong, bước ra bước thứ hai.
Đối mặt với giọng nói lạnh lùng của Tiêu Trần ma tính, bộ xương bạch ngọc không khỏi đá xoáy nói: "Hèn gì cậu không được người ta chào đón, tôi đoán, tới tận bây giờ cậu còn chưa kết hôn sinh con phải không?"
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận