"Kiên trì một chút nữa, cũng nhanh thôi." Một nam tử thoạt nhìn vẫn còn có chút tinh thần lấy ra một quả trái cây đưa cho nữ tử.
"Vì sao Bất Quy Lộ kêu gọi nhóm chúng ta, căn bản tôi không có ý tứ muốn phá cảnh." Lúc này một nữ tu sĩ khác mang theo tiếng khóc nức nở nói.
"Không sai, tôi vừa mới vào cảnh giới Yên Diệt không bao lâu, không có khả năng bị Bất Quy Lộ triệu hoán." Một người đàn ông khác cũng là gương mặt mờ mịt.
Vốn là Tiêu Trần muốn hóng chuyện một chút rồi đi, những tu sĩ này sống hay chết, Tiêu Trần cũng không muốn quản, bởi vì giới tu hành đều là sinh tử tự liệu.
Nhưng nghe những lời này, Tiêu Trần nhíu mày, lẽ nào Bất Quy Lộ xuất hiện dị thường gì rồi?
Nếu như điều bọn họ nói là sự thật, cảnh giới Yên Diệt đã bị triệu hoán đến, sợ rằng Bất Quy Lộ sẽ trở thành nơi chôn xương của rất nhiều tu sĩ.
Đại kiếp nạn sắp xảy ra, nếu như quá nhiều tu sĩ chết ở chỗ này, sợ rằng sẽ có ảnh hưởng đối với chiến cuộc tương lai.
Tiêu Trần chuyển mắt nhìn về phía những người này, nhưng lại không nhận thấy được dị thường gì, mình là võ phu không có thần thông, không nhìn ra đến cùng những người này gặp cái gì.
Nhưng Tiêu Trần có thể khẳng định, những người này cứ đảo quanh nơi đây, tuyệt đối có cái gì đang tác oai tác quái.
Đây chính là hạn chế của võ phu, đối với mấy thứ sờ không được nhìn không thấy, thực sự không có biện pháp nào cả.
Hơn nữa Tiêu Trần không thể phóng thần thức ra ngoài, cũng không cảm giác được dị thường gì.
Lúc này Lưu Tô Minh Nguyệt trên đỉnh đầu Tiêu Trần lại sợ đến kêu một tiếng, che hai mắt của mình, không ngừng nói thầm, "Không nhìn thấy, không nhìn thấy, không nhìn thấy- "
Tiêu Trần ôm Lưu Tô Minh Nguyệt đang run lẩy bẩy vào trong lòng ngực mình, lúc này tiểu tử kia mới an tĩnh lại.
"Thấy cái gì?" Tiêu Trần hỏi.
"Có có thứ gì đó rất là buồn nôn nằm sấp ở trên đầu bọn họ." Tay Lưu Tô Minh Nguyệt đang che mắt hở ra một khe nhỏ, lập tức lại khép lại, nhìn dáng vẻ này chắc là cực sợ.
Tiêu Trần ôm Lưu Tô Minh Nguyệt vào trong lòng, vọt thẳng đến một vị nữ tử gần mình nhất.
Lưu Tô Minh Nguyệt lộ đầu nhỏ ra khỏi cổ áo, nhìn về phía trước.
"Hu hu thứ buồn nôn gì đó đang nhìn em-" Lưu Tô Minh Nguyệt sợ đến lập tức rụt trở về.
Tiêu Trần suýt nữa bị chọc giận đến cười, vừa sợ lại muốn nhìn, đến cùng là em muốn làm cái gì?
Tay Tiêu Trần vừa đụng đến nữ tu sĩ kia, nữ tu sĩ kia đã la hoảng lên như là gặp ma.
Nữ tử trực tiếp lấy pháp bảo ra đánh về phía Tiêu Trần, tiếp đó bốn người khác cũng theo đó mà tấn công về phía Tiêu Trần.
Mấy người này từng cái sắc mặt trắng bệch, tựa hồ nhìn thấy vật gì đáng sợ.
Tiêu Trần tự tay thưởng cho mấy tên này mỗi người một cái tát.
Lực tay của Tiêu Trần sao mà to lớn, trong nháy mắt năm người bị tát đến người ngã ngựa đổ, nếu Tiêu Trần không lưu thủ, sợ rằng sẽ trực tiếp tát chết bọn họ.
"Yêu nghiệt, liều mạng với mi." Mấy người bị tát ngã đứng lên nhằm vào Tiêu Trần.
"Con bà nó." Tiêu Trần đảo cặp mắt trắng dã, một cước đạp bay một tên, tiếp đó tóm Lưu Tô Minh Nguyệt đi ra.
"Con heo nhỏ, dầu gì em cũng là sơn thần, nhanh giải quyết chúng nó." Tiêu Trần nói xong gõ một cái vào đầu Lưu Tô Minh Nguyệt.
"Em không phải con heo nhỏ, cũng không phải sơn thần." Lưu Tô Minh Nguyệt rất không có cốt khí chạy về chui vào lòng Tiêu Trần.
Tiêu Trần nở nụ cười, tiểu gia hỏa này thực sự là ăn thì ăn không còn gì, làm gì cũng không làm được.
Nhìn mấy người kia lại vọt tới giống như mê muội, Tiêu Trần đột nhiên nghĩ Sơn Thần Ngọc có tác dụng tẩy rửa tai hoạ.
Tiêu Trần để Lưu Tô Minh Nguyệt lấy Sơn Thần Ngọc ra.
Quả nhiên không ngoài dự liệu của Tiêu Trần, vừa lấy Sơn Thần Ngọc ra, Lưu Tô Minh Nguyệt còn chưa kịp kích phát, Sơn Thần Ngọc đã tự phát động.
Ánh huỳnh quang xanh biếc nháy mắt bao phủ chỗ này.
Trong ánh huỳnh quang xanh biếc, rốt cuộc Tiêu Trần cũng nhìn thấy đồ chơi buồn nôn trong miệng Lưu Tô Minh Nguyệt.
Từng con từng con quỷ vật có tướng mạo cực kỳ kinh khủng, lúc này đang dựa vào đầu những người này.
Những quỷ vật này cũng chỉ nhỏ bằng đầu của một người bình thường, nhưng cái tay chúng nó thối rữa, lại lớn đến quá đáng, thế mà lại tương xứng với thân thể của bọn nó.
Những quỷ vật không biết tên này dựa vào đầu những người này, lấy tay che ánh mắt của bọn họ.
Trách không được họ cứ quay vòng vòng ở nơi này, nếu như Tiêu Trần không hiện ra, sợ rằng những tu sĩ này sẽ chạy đi chạy lại tới chết mới thôi.
Sơn Thần Ngọc phát ra ánh huỳnh quang lục sắc, hình như có lực sát thương lớn đối với những thứ tai hoạ này, chúng nó bị ánh huỳnh quang bao phủ mở ra cái miệng tràn đầy răng nanh, gào khan như xé rách tâm can.
Lưu Tô Minh Nguyệt vừa nhìn tình cảnh này, nháy mắt tỉnh táo tinh thần.
"Nha nha nha nha, đè nó." Tiểu tử kia ôm Sơn Thần Ngọc, làm cáo mượn oai hùm kêu lên.
Sơn Thần Ngọc phát tán ánh sáng màu lục ngày càng cường liệt, những quỷ vật kia tràn đầy oán độc trợn mắt nhìn Tiêu Trần, dần dần biến mất.
"Mi còn có thể cắn lão tử hay sao." Tiêu Trần bĩu môi khinh thường, đi tới bên cạnh một tu sĩ đã ngất đi.
"Đứng lên, đứng lên, chớ ngủ." Tiêu Trần đá đá nam tu sĩ bên chân.
Không có phản ứng, Tiêu Trần không có kiên nhẫn, trực tiếp dùng tới phương pháp đánh thức bằng vật lý.
Đùng đùng, ra hai cái tát tai lớn.
Mặt của người kia nháy mắt sưng lên, không chỉ mặt xưng phù, người cũng tỉnh lại.
"Cậu là ai?" Nam tử tỉnh lại há miệng, nước bọt liền chảy ròng ròng, bởi vì mặt xưng phù quá lớn.
"Mấy người đi tới Bất Quy Lộ vào lúc nào?" Tiêu Trần trực tiếp cắt lời vào chính đề.
Nam tử có chút hoảng sợ nhìn Tiêu Trần, lại nhìn đồng đội ngất đi bên cạnh, phát hiện đều còn sống, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
"Chắc chừng gần một năm rồi." Nam tử vừa nói vừa lau nước bọt, nhưng rất nhanh, vẻ mặt nam tử kêu lên như gặp quỷ.
"Làm sao chúng ta vẫn còn ở chỗ này?" Nam tử sợ đến toàn thân không ngừng run rẩy.
"Một năm?" Tiêu Trần nhíu mày.
Tiêu Trần chợt nhớ tới một chuyện, bà nương Đại Đạo từng nói có mấy người từ bên kia tới, Bất Quy Lộ trở nên dị thường có thể có quan hệ với những tên kia, thời gian chắc đúng là lúc đó.
"Anh có biết có bao nhiêu tu sĩ bị triệu hoán đi vào không?" Tiêu Trần hỏi.
Nam tử đang chìm trong sợ hãi, hoàn toàn không nghe thấy lời Tiêu Trần nói.
"Bốp! Bốp!" Tiêu Trần đi tới cho thêm hai cái tát tai lớn, lúc này mới kéo lại tinh thần nam tử.
"Tại tại sao cậu đánh tôi?" Vẻ mặt nam tử mờ mịt nhìn Tiêu Trần.
"Có bao nhiêu tu sĩ đi vào Bất Quy Lộ?" Tiêu Trần không nhịn được lặp lại một câu.
Cảm thụ được sát ý trên người Tiêu Trần, nam tử sợ run run, lập tức đàng hoàng nói: "Rất rất nhiều, lúc mới vừa tiến vào đã gặp được vài nhóm."
Xem ra Bất Quy Lộ thực sự xảy ra vấn đề.
Nếu đã xác định vấn đề trong lòng, Tiêu Trần chuẩn bị mở chuồn đi, nhìn nam tử một chút, Tiêu Trần suy nghĩ nói: "Tôi mở một con đường cho mấy người, sống hay chết dựa vào bản lĩnh của mình."
Tiêu Trần nói xong, khí thế kim sắc trên người ầm ầm bạo phát, một cỗ khí thế cuồng bạo nổ ra.
Tiêu Trần nhắm thẳng đến một nơi, cả người như máy ủi đất vọt tới hướng phía bên trái.
Nam tử nhìn đến trợn mắt há mồm, đây là người sao?
Chỉ thấy chỗ Tiêu Trần đi qua, mặt đất trực tiếp bị kéo ra một khe rãnh vĩ đại rộng chừng hơn trăm trượng, gần một trượng.
Nam tử nhìn phương hướng Tiêu Trần đi tới, mặt lộ vẻ vui mừng, hướng kia chính là lối ra Bất Quy Lộ.
Nam tử cố gắng lay tỉnh những đồng bọn của mình, nhưng sau khi lắc họ vài lần, những người đang hôn mê không phản ứng gì.
Nam tử nhìn vào lòng bàn tay của mình, sau đó liền hạ xuống mấy cái tát bôm bốp.
Phương pháp đánh thức cứng rắn này vẫn rất hiệu quả, số ít người tỉnh dậy che mặt sưng đỏ vẻ mặt ngốc trệ nhìn vào khe núi to lớn trước mặt.
"Có chuyện gì thì nói chuyện sau, theo kịp người đó, chúng ta có thể còn sống thoát ra ngoài." Nam tử không dám chậm trễ, kéo mấy người đuổi theo bóng dáng của Tiêu Trần.
...
Sở dĩ Tiêu Trần phải mở một con đường là bởi vì chốn ma quái này quá nguy hiểm đối với những tu sĩ, có thể một sai sót nhỏ cũng sẽ chôn vùi tính mạng.
Vì chiến cục sau này, Tiêu Trần đã nhân từ mở đường cho họ.
Tiêu Trần phát huy hết sức mạnh của cơ thể mình, toàn bộ đại địa đang điên cuồng lộn nhào.
Đột nhiên, một làn khói đen kỳ lạ từ dưới đất nơi bị Tiêu Trần đẩy ra bốc lên.
Sương mù đen mở rộng nhanh chóng, bao phủ một vùng rộng lớn giữa đất trời trong chốc lát, những tiếng hú điên cuồng phát ra từ trong sương mù đen.
Sương mù đen kịt biến thành muôn hình vạn trạng, vạn vật khiếp sợ, cỏ cây được bao phủ bởi sương đen trong nháy mắt, liền ngay cả tính mạng cũng bị xói mòn đến hầu như không còn, biến thành một màu cằn cỗi.
Sương mù đen rú lên cuộn về phía Tiêu Trần, có vẻ khó chịu khi Tiêu Trần quấy rầy sự ngủ đông của nó.
Vài người đi sau, bị dọa đến mức sắc mặt trắng bệch.
Đối mặt với màn sương đen đang tấn công, thân ảnh Tiêu Trần vẫn không ngừng, sau đó đột nhiên mở miệng hít vào.
Trong một lúc, miệng của Tiêu Trần giống như một máy hút bụi mạnh mẽ, những sương mù màu đen kia toàn bộ bị hút vào trong bụng hắn.
Màn sương đen điên cuồng khuấy động trong bụng Tiêu Trần, những cái u lớn mọc ra từ bụng Tiêu Trần.
Nhưng Tiêu Trần không quan tâm, đó chỉ là một khối oán khí có đạo hạnh mà thôi.
Đối với một tu sĩ mà nói, nó có thể khó đối phó, nhưng đối với loại mạng phu như Tiêu Trần thì hoàn toan không có lực sát thương.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận