Nhìn một bầu rượu còn dư lại cuối cùng, qua đấu tranh tư tưởng kịch liệt, cuối cùng vẫn Lưu Tô Minh Nguyệt định uống một hớp nhỏ.
"Khụ khụ khụ."
Lưu Tô Minh Nguyệt le lưỡi, suýt chút nữa thì bị sặc chết.
"Oa." Lưu Tô Minh Nguyệt bị cay quá bật khóc.
"Không dễ uống chút nào, lừa đảo." Lưu Tô Minh Nguyệt lau nước mắt, nhảy đến trên mặt Tiêu Trần chà đạp một trận.
Tiêu Trần mơ mơ màng màng mở mắt, một tay lấy nhét Lưu Tô Minh Nguyệt đạp loạn trên mặt mình vào trong lòng.
"Cái gì cũng phải đắng trước ngọt sau, người vừa xuất hiện đã cho cô ăn ngọt, đều không thứ gì tốt."
Tiêu Trần thoải mái cọ bắp đùi của Hạ Nhi, lại ngủ mất.
Lưu Tô Minh Nguyệt cảm thụ được lồng ngực phập phồng của Tiêu Trần, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, cũng không biết là bị rượu cay, hay là do xấu hổ.
Mặt Lưu Tô Minh Nguyệt dán ngực Tiêu Trần, thời gian dần qua cũng ngủ mất.
Sắc trời rất nhanh đã tối sầm xuống.
Trong tầm mắt phương xa, xuất hiện một tòa thành lớn nguy nga mà tan hoang.
Đại Long thành, sắp tới.
Ở đây chính là đô thành của Đại Tê.
Chỉ là dưới thiên tai nhân họa, vương triều phồn hoa ngày xưa đã biến mất, chỉ để lại tòa thành nát này, kể lại câu chuyện dĩ vãng.
Chương Long xoa mồ hôi trên trán, nhìn tòa thành phương xa, tảng đá lớn trong lòng hạ xuống.
Dưới mệnh lệnh của Tiêu Trần, bọn họ không dám dừng lại nghỉ một khắc, vẫn luôn chạy tới.
Thế mà có thể đến Đại Long thành trước lúc trời tối thật.
Sợ hãi và áp lực cao thật sự có thể khiến càng nhiều người sống sót.
Chương Long nhìn xe ngựa vẫn bình tĩnh, ánh mắt phức tạp.
Với tư cách là tu sĩ hắn ta đương nhiên có thể cảm nhận được trong xe ngựa đã xảy ra chuyện gì.
Trong xe ngựa, chẳng có gì xảy ra cả, đây là kết quả tốt nhất.
"Tăng thêm tốc độ, cần phải tiến vào trong thành trước khi đêm tối hoàn toàn bao phủ."
Chương Long ra lệnh cho hán tử bên cạnh.
"A Tam, sao cậu lại dừng lại."
"Tiểu Đỉnh, cậu làm sao vậy?"
"Tản ra, tản ra, toàn bộ đều tản ra."
Một loạt tiếng gầm gừ điên cuồng đánh thức Tiêu Trần trong giấc mộng.
Tiêu Trần bỗng nhiên mở mắt, tinh quang lộ ra.
Nhìn ánh mắt sáng quắc của Tiêu Trần, Hạ Nhi lại thấy căng thẳng.
"Ác ma này, dưỡng tinh thần xong, lại muốn làm gì sao?"
"Tôi ngủ không có chảy nước miếng đi?" Tiêu Trần sờ sờ trên đùi Hạ Nhi.
Cảm giác như giật điện, khiến Hạ Nhi run run một trận, sợ đến mức Hạ Nhi dịch chân đi.
"Không có không có."
"Không có là tốt rồi." Tiêu Trần rất sợ mình ngủ chảy nước miếng, đến lúc đó vừa mở mắt, độc chết một mảng lớn xung quanh, vậy mới là nghiệp chướng đấy.
"Bên ngoài sao vậy?" Tiêu Trần vén rèm lên nhíu mày.
Đội ngũ tiến lên, lúc này đã ngừng lại, mà Đại Long thành, cách vài dặm ở ngoài.
"Hình, hình như đã xảy ra chuyện gì?" Triệu Tuyết Linh hơi lắp bắp trả lời.
Tuy rằng nàng ta không thù hận Tiêu Trần giống như Hạ Nhi, thế nhưng bóng ma bị đánh thành đầu heo lúc trước cũng không thể biến mất khỏi lòng nàng ta.
Tiêu Trần liếc mắt, nhìn Đại Long thành cách đó không xa cười nói: "Giờ cũng sắp vào thành rồi, còn ra chút chuyện, cái này khác gì với bệnh nhân bệnh nặng té trước kia bệnh viện không? Các cô xem như không may lắm luôn!"
Lưu Tô Minh Nguyệt mơ mơ màng màng bò ra khỏi cổ áo Tiêu Trần, lau nước miếng.
"Đại Đế ca ca, có phải tới lúc ăn cơm tối rồi không!"
Tiêu Trần tức quá hóa cười, bắt con bé ra đặt lên đỉnh đầu.
"Cái gì cũng bị em ăn vụng sạch sẽ, còn lo cho cơm tối nữa?"
"Người ta mới không có ăn vụng đâu." Lưu Tô Minh Nguyệt rất không hợp thời ợ một cái.
"Đây đây là đêm qua ăn." Lưu Tô Minh Nguyệt giơ nắm tay nhỏ, ra vẻ hung ác.
Như dáng vẻ ấy, Tiêu Trần mà dám hoài nghi một chút, tuyệt đối sẽ bị cho ăn một quả đấm.
"Ừ em nói rất đúng." Tiêu Trần rất thức thời gật đầu, nhảy xuống xe ngựa.
Lưu Tô Minh Nguyệt vui cười mắt đều híp lại thành trăng khuyết.
"Hai người các cô, cũng tới đây." Tiêu Trần nhìn đám người vây thành một vòng tròn lớn cách đó không xa, hô lên.
Cả người Triệu Tuyết Linh và Hạ Nhi trong xe ngựa sợ đến run lên, trù trừ đi ra khỏi xe ngựa.
"Tránh ra, tránh ra, mắt mọc trên mông à? Không phát hiện đại gia tới à?"
Tiêu Trần dẫn hai thị nữ xinh đẹp như hoa, như một ác bá trên đường phố, dáng vẻ ông đây có người ba tốt.
Mọi người hận đến ngứa răng, nhưng lại không dám lên tiếng, chỉ có thể yên lặng tránh ra một con đường.
Trên đất trống bị mọi người vây quanh, có năm sáu người ngơ ngác ngồi ngây ngốc.
Chương Long vẻ mặt nghiêm túc giơ đao đứng ở một bên.
"Xảy ra chuyện gì?" Tiêu Trần nhìn mấy người kia, lông mày hơi nhíu.
"Tiền bối." Chương Long cung kính ôm quyền, ánh mắt liếc qua Hạ Nhi.
Hạ Nhi nhẹ nhàng lắc đầu, ý bảo mình không có việc gì.
Chương Long cuối cùng cũng yên tâm lại, vẻ mặt càng cung kính hơn.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận