Tiêu Trần dừng lại, đau lòng nhìn vào Lưu Tô Minh Nguyệt, thân nhiệt của con bé lúc này đã tăng cao, như thể đang phát sốt.
"Là chúng, là chúng, chúng lại tới nữa rồi..." Lưu Tô Minh Nguyệt không ngừng lặp lại mấy chữ này.
Tiêu Trần cảnh giác nhìn xung quanh, nhưng vẫn không phát hiện ra thứ gì, ngoại trừ loại ác ý quái dị đó ra thì không có thứ gì khác.
Tiêu Trần có chút khó chịu, hắn không thể nào phóng thần thức của mình ra ngoài nên không phát hiện được cái gì.
Nhưng nhìn bộ dạng của Lưu Tô Minh Nguyệt, Tiêu Trần tin chắc rằng xung quanh nhất định có thứ gì đó.
Tiêu Trần hít một hơi thật sâu, đột nhiên giậm mạnh chân phải.
"Uỳnh!"
Lấy chân phải của Tiêu Trần làm trung tâm, mặt đất xung quanh sụp đổ thành từng vòng, tạo thành một cái hố trời cực lớn, nhất thời khói bụi mịt mù, tiếng ầm ầm vang lên khắp nơi.
Đương nhiên, phạm vi phá hư chỉ là bán kính ba dặm đáng thương, so với sức phá hoại đáng sợ của thiếu niên thì hoàn toàn không cùng một đẳng cấp.
"Cái quái gì vậy?" Bụi mù tan biến, Tiêu Trần đang đứng ở trung tâm của hố trời, ngây người nhìn về phía trước, thứ đó cách hắn không quá mười trượng.
Tiêu Trần nhíu mày thật chặt, thứ đó cao chừng ba thước, đứng thẳng tắp ở đó, hình dáng giống như một ngón tay, nhưng làn da lại có màu xanh lục mắc ói.
"Đến rồi, đến rồi..." Lưu Tô Minh Nguyệt nhắm chặt mắt, nói càng lúc càng nhanh.
Lúc này, ngón tay kia khẽ nhúc nhích, sau đó làn da xanh lục của ngón tay bắt đầu nhúc nhích.
"Lách tách! Lách tách! Lách tách!"
Trên ngón tay vang lên, phát ra một loạt âm thanh liên tiếp như pháo nổ, làn da xanh lục vỡ ra, xuất hiện một mảnh lỗ hổng dài hẹp.
Những lỗ hổng này không lớn nhưng rậm rạp chằng chịt, rất dễ dàng khiến những người mắc hội chứng sợ lỗ nổi điên.
Lúc này những lỗ hổng đó cũng bắt đầu nhúc nhích, những lỗ hổng đó lật ra ngoài, để lộ phần thịt đen dưới lớp làn da xanh lục, từng dòng chất lỏng màu xanh lục chảy ra dọc theo những lỗ hổng bị lật lên.
Một mùi hôi thối như chuột chết lập tức bao trùm xung quanh.
Tiêu Trần không dám khinh thường, nhét thẳng Lưu Tô Minh Nguyệt vào trong ngực, còn mình lập tức nín thở.
Nhìn những lỗ hổng nhúc nhích đó, Tiêu Trần phát hiện những lỗ hổng kia vậy mà lại đang nhanh chóng biến thành từng cái miệng.
Trên ngón tay tràn đầy từng cái miệng đầy nước miếng màu xanh lục, con mẹ nó hám lạ dữ.
Có thể trưởng thành bộ dạng cha không thương mẹ không yêu này, Tiêu Trần không nghĩ đó là một chuyện thú vị gì.
"Oành!"
Tiêu Trần đánh đòn phủ đầu, dưới chân đạp mạnh một cái, cả người như một quả đạn pháo vọt tới.
Không khí phát ra tiếng xé rách khủng bố, với khí lực hiện tại của Tiêu Trần, lập tức đụng nát một quả núi lớn cũng không thành vấn đề, huống chi chỉ là một ngón tay.
Nhưng khi Tiêu Trần chuẩn bị một cước đá nát ngón tay, tất cả những cái miệng mắc ói đó đột nhiên mở to.
"Ah..."
Từng tiếng như tiếng kêu rên của người bị tra tấn vọt ra từ những cái miệng kia.
Tiêu Trần không cách nào hình dung được sự trùng kích của âm thanh này, âm thanh này như đánh thẳng vào linh hồn, trong lòng hiện ra một hình ảnh đẫm máu, khiến người ta không rét mà run.
Sau đó, một làn sóng âm có thể nhìn thấy bằng mắt thường đánh thẳng vào Tiêu Trần.
Tiêu Trần chỉ cảm thấy mình đụng phải một sao băng cứng rắn nhất, toàn thân nháy mắt bị đâm vào choáng váng.
Sau tích tắc thất thần, Tiêu Trần nhanh chóng kịp phản ứng, lập tức lui về vị trí ban đầu.
Tiêu Trần đưa tay lên để chặn sóng âm thanh đang tới trước mặt.
Uy lực của sóng âm này kinh khủng đến nỗi suýt chút nữa hất tung Tiêu Trần ra ngoài.
"Uỳnh! Uỳnh!" Tiêu Trần hung hăng giẫm chân xuống đất, đạp chân vào trong đại đại, cuối cùng mới không bị đẩy lui về phía sau.
"Ông mày sẽ đem mày hóa thành phân." Lông mày Tiêu Trần nhảy lên, nhưng bởi vì uy lực của sóng âm quá lớn, chỉ có thể tạm thời chống đỡ.
Cứ như vậy, một bên kêu, một bên ngăn cản, bầu không khí nhất thời có chút gượng gạo, tình trạng này tiếp tục giằng co trong mười phút.
Điều khiến Tiêu Trần khó chịu nhất là những cái miệng đó cứ liên tục ah ah ah như không cần lấy hơi.
"Chịu không nổi nữa." Tiêu Trần hít một hơi thật sâu, kết quả mùi chuột chết trong không khí suýt chút nữa khiến Tiêu Trần sặc chết!
Cố nén cơn buồn nôn, Tiêu Trần đổi sang một hơi của võ phu.
"Mọe..."
Tiêu Trần dùng hết khí lực toàn thân để thổi một hơi này.
Tiếng "mọe" vang dội của Tiêu Trần vang lên khắp cả núi rừng, âm thanh đó tới tới lui lui vang lên không ngớt.
Hai sóng âm va vào nhau, từng vòng gợn sóng mắt thường có thể nhìn thấy lập tức nhộn nhạo mở ra, nhất thời cuồng phong gào thét, cát bay đá chạy giống như thiên tai kinh thế.
"Mọe, con mẹ nó mày lại hét nữa đi!" Tiêu Trần mắng, đập hai tay xuống đất, rút người ra khỏi mặt đất.
Tiêu Trần lao thẳng lên như tên lửa, nhờ lực lượng này để bay lên độ cao 40 - 50 mét.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận