Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Đại Đế Chui Ra Từ Trong Mộ

Chương 1495: Phật Nghiệp Thiên Chinh

Ngày cập nhật : 2025-09-10 15:17:27
"Nam mô hắc ra đát na đa ra dạ da, bà lô yết đế thức bát ra da- "
Dưới tiếng tụng kinh lớn lao, biển lớn màu đen bắt đầu điên cuồng cuồn cuộn.
sóng biển màu đen cứ một sóng tiếp một sóng, một đợt cao hơn một đợt.
Chúng nó như đang thi chạy, một đợt bọt sóng vừa mới lên, một đợt bọt sóng khác liền theo sát mà vọt tới.
"Bộp!"
Một ít quái vật hình thể hơi nhỏ bị sóng lớn lật úp ở trong hắc hải, nát bét.
Ngay sau đó, mặt biển màu đen phương xa đột nhiên đánh sóng lên cao, xuất hiện một con đường màu đen vắt ngang thông trời đất.
Dải màu đen này vọt tới như phát điên, càng ngày càng gần, giống như màn che rơi xuống trong rạp hát.
Trong khoảnh khắc, đỉnh triều xông tới phía trước, sóng lớn xiết cuồn cuộn, thế như vạn mã phi nước đại.
Khí thế rộng rãi tột cùng, sóng đen cuồn cuộn bổ tới, phiên giang đảo hải phá núi.
Theo sóng đen cuồn cuộn kéo tới, tiếng tụng kinh vĩ đại càng ngày càng nhanh, càng ngày càng vang dội.
Một điểm kim quang lóng lánh hiện lên ở chân trời, trong giây lát bộc phát ra, toàn bộ thế giới hắc ám bị chiếu sáng trong khoảnh khắc.
Một bức tượng phật kỳ quái to lớn mọc lên từ trong biển lớn màu đen này.
Quá lớn, tượng phật ngăn cản toàn bộ ánh mắt, thế giới như cũng bị tượng phật phân thành hai.
Quá quái lạ, tượng phật thế mà lại có hai đầu bốn tay, một cái đầu hiện vẻ từ bi, một cái đầu hiện vẻ ác độc.
Vẻ từ bi cầm trong tay phất trần và tịnh bình, làm cho lòng người sinh ra sự kính trọng.
Vẻ ác độc cầm trong tay cây thương lửa kim sắc và chày hàng ma, làm cho lòng người thấy sợ hãi.
Đầu thương kim sắc trong tay vẻ ác độc vung lên, sát ý đầy trời hạ xuống, nhất thời tiếng rít gào nổi lên bốn phía.
Vô số quái vật to lớn bị sát ý màu vàng đụng đến đầu rơi máu chảy, huyết dịch của bọn quái vật có màu sắc không đồng nhất, biển lớn màu đen được thoa lên những màu sắc sáng lạn.
Vẻ từ bi mỉm cười, vươn tay ra, đưa tới trước Tướng Quân nhai.
"Tránh ra."
Tiêu Trần dùng sức, trực tiếp ném bàn tay trên đỉnh đầu đi ra ngoài, tiếp đó lập tức nhảy lên tay Phật.
"Ble ble ble-" Tiêu Trần thần tính le lưỡi, làm mặt quỷ với Đế Tôn đứng trên cái đầu vĩ đại trên vòm trời.
"Đừng đánh, chúng ta chạy mau, hì hì hì hì-" Tiêu Trần thần tính nhảy lên đầu vẻ ác độc, nhẹ nhàng vỗ hai cái.
Vẻ ác độc như là thực sự nghe hiểu, lập tức thu hồi đầu thương, mà bảo tọa liên hoa dưới người cũng phát ra tiếng vang, nhanh chóng bay ra phía xa.
"Cậu-" Chứng kiến Tiêu Trần thần tính chạy cũng không quay đầu lại, Đế Tôn suýt nữa phun ra một ngụm máu.
"Chạy sao?" Đế Tôn tức giận đến giận sôi lên.
"Kinh La Sát, đuổi theo cho ta."
Đế Tôn hét lớn một tiếng, như là cảm nhận được sự phẫn nộ của Đế Tôn, đầu người to lớn dưới người hắn ta cũng điên cuồng hét lên một tiếng, chui ra bên ngoài như phát điên.
Một cái đầu liền chiếm cứ màn trời mắt thường có thể nhìn thấy, ai có thể tưởng tượng được rốt cuộc Kinh La Sát có bao nhiêu lớn.
Khi Kinh La Sát chui ra toàn bộ, toàn bộ bàn cờ Hỗn Độn như cũng không thể gánh vác phụ trọng mà hô hào vùng lên.
Phật hai mặt của Tiêu Trần thần tính khá lớn, nhưng mà so sánh với Kinh La Sát, cũng chỉ bằng chừng một phần mười của nó.
"Mẹ ơi mẹ ơi, cứu mạng." Tiêu Trần thần tính chỉ cảm thấy một luồng áp lực khiến linh hồn người ta run rẩy kéo tới, ngẩng đầu nhìn lên, đã nhìn thấy một quái vật hình người ở trên đỉnh đầu của mình.
Tốc độ tượng phật chạy không thể bảo là không nhanh, kết quả vẫn là ở dưới bụng của người ta.
"Hô- "
Đôi tay to lớn của Kinh La Sát bay tới chộp thẳng đến tượng phật, vẻ ác độc xuất thủ chùy hàng ma.
Kim sắc và hắc sắc đụng vào nhau ở trên trời.
Tất cả màu sắc trong nháy mắt biến mất, chỉ để lại hai màu hắc kim đang không ngừng va chạm.
Rung động từ kim sắc và hắc sắc hòa vào nhau, từng cơn sóng nhộn nhạo ra ngoài, tất cả mọi thứ hôi phi yên diệt dưới những cơn sóng xung kích này.
Nhìn quái vật đáng ghét này không ngừng bị sóng xung kích đánh vỡ thành thịt bằm, trong mắt Tiêu Trần thần tính tràn đầy không đành lòng.
Xấu thì xấu xí một chút, cũng hơi buồn nôn đáng ghét, nhưng chung quy vẫn là từng sinh mệnh hoạt bát.
Tiêu Trần thần tính vung đao trước ngực, cả người xông thẳng lên, xuyên qua rung động hủy diệt, đi tới trên trời cao, mặt đối mặt với Đế Tôn.
Tiêu Trần thần tính có chút không vui hỏi: "Không phải anh mấy thứ này đều là sủng vật của anh sao, vì sao anh không quan tâm sống chết của bọn nó."
"Một đám kiến hôi vô dụng mà thôi, chết thì chết, làm sao, cậu nhìn không quen?" Đế Tôn đầy mắt trào phúng.
"Nhìn không quen." Tiêu Trần thần tính gật đầu.
Tiêu Trần thần tính tính tình chính là như vậy, nếu không cũng không thể mỗi lần gặp đại ma đầu là lại đánh nhau.

Bình Luận

0 Thảo luận