"Tiên nữ tỷ tỷ, tôi mời cô ăn kẹo."
Lúc này, Cương Chủ cũng tỉnh táo lại, thiếu niên trước mặt không thể là con mình.
Nhìn cây kẹo hồ lô trong tay Tiêu Trần thần tính, Cương Chủ cảnh giác lùi lại hai bước, nhẹ nhàng lắc đầu.
"Không muốn sao?" Tiêu Trần thần tính gãi gãi đầu, miễn cưỡng nhét viên kẹo vào miệng.
Ba người phía sau đầu đầy hắc tuyến, làm gì có người ăn cùng lúc hai cái kẹo.
Chu Tước Tinh bước tới, nhẹ nhàng thuyết phục: "Đại Đế, ăn nhiều đường có hại cho răng. Chỉ ăn một viên thôi."
"Ồ!" Tiêu Trần thần tính rút ra một cây kẹo, đặt trong lòng bàn ta Chu Tước Tinh.
Nhìn cây kẹo mút dính đầy nước bọt, Chu Tước Tinh dở khóc dở cười.
"Các người là ai? Sao các người lại ở đây? Nếu không có chuyện gì thì mau rời đi." Có người cau mày hỏi.
Thương Lang Tinh có chút bất mãn nói, "Làm phiền các vị nói chuyện khách khí một chút, các người có biết mình đang nói chuyện với ai không?"
"Ha ha, một Thần Vô Chỉ Cảnh nho nhỏ, cũng dám nói hai chữ khách khí trước mặt tôi sao?" Chiến Chủ bước ra, nhìn chằm chằm vào Thương Lang Tinh.
Chiến Chủ nổi tiếng tính tình không tốt.
"Ồ, đừng cãi nhau, không tốt đâu." Tiêu Trần thần tính cười kéo Thương Lang Tinh ra sau bảo vệ.
"Đại Đế, chúng ta đi thôi, những kẻ này thoạt nhìn không phải đồ tốt lành gì, nói chuyện cũng không biết, hơn nữa từng người từng người sát khí trùng thiên, cậu không chọn được vào bọn họ đâu." Thương Lang Tinh thì thào bên tai Tiêu Trần thần tính.
"Cậu đang nói ai không phải là đồ tốt lành gì?" Chiến Chủ ngoài cười trong không cười hỏi.
"Nói anh đấy, anh không biết ăn nói đàng hoàng sao?" Thương Lang Tinh trợn mắt.
"Đừng đánh nhau." Tiêu Trần thần tính đột nhiên nhìn về phía Chiến Chủ cười nói.
Nhìn vào đôi mắt vàng của Tiêu Trần thần tính, Chiến Chủ run lên không rõ lý do.
Đôi mắt này thực sự rất kinh người, làm cho Chiến Chủ cảm thấy cả người đều bị nhìn thấu.
Hơn nữa làm thế nào mà người thiếu niên này biết rằng hắn ta muốn ra tay dạy dỗ cái tên Thần Cô Chỉ Cảnh không biết tốt xấu kia?
"Ài da, tại sao không nghe khuyên bảo vậy?" Tiêu Trần thần tính đột nhiên chỉ ra, một đạo ánh sáng vàng bay ra từ đầu ngón tay.
Điểm ánh sáng vàng đó đã không tấn công Chiến Chủ, mà thay vào đó đáp xuống một vị trí lạ.
Đồng tử của Chiến Chủ đột nhiên co rút lại, trên trán lập tức chảy ra mồ hôi lạnh.
Vì vị trí của ánh sáng vàng nằm chính xác trên con dốc bên phải của hắn ta.
Mà chính hắn vừa rồi chính là muốn xuất thủ ở phương hướng ấy.
"Dự đoán tương lai." Chiến Chủ lập tức nghĩ đến bốn chữ này.
Nhưng điều này là quá khó tin, quá kinh hoàng.
Chẳng lẽ người thiếu niên này có thể thực sự dự đoán được điều gì sẽ xảy ra tiếp theo?
Để xác minh những gì mình đang nghĩ, một tia sáng đỏ lóe lên trong mắt của Chiến Chủ.
Lúc này, Tiêu Trần thần tính phồng má nhìn Chiến Chủ bất mãn: "Này? DA mặt anh dày sắp bằng lão lưu manh kia rồi đó, không nghe lời còn muốn đánh nhau à, có phải không hả? "
Chiến Chủ thần hồn chấn động vô cùng kinh hãi, thiếu niên này thật đúng là có khả năng tiên đoán tương lai.
Vừa rồi hắn muốn dùng thủ pháp cực kỳ bí mật phát động công kích, nhưng lại bị thiếu niên này lên tiếng ngăn lại.
"Đắc tội rồi, là tôi vô lễ trước, xin lỗi cậu." Chiến Chủ cúi đầu thật thấp trước Tiêu Trần thần tính.
Tất cả mọi người đều sửng sốt, Chiến Chủ vốn nổi tiếng cáu kỉnh, làm sao có thể chủ động nhận lỗi.
Đúng lúc này, có người phát hiện ra dị thường của Tiêu Trần thần tính.
Oán khí trong Chiến Hồn Điện, phàm là tiếp xúc với cơ thể của Tiêu Trần thần tính, đều thực sự biến mất.
"Chẳng lẽ, oán khí của Chiến Hồn Điện giảm bớt có liên quan gì đến thiếu niên trước mặt?" Ánh mắt của mọi người nhìn về phía Tiêu Trần thần tính đều thay đổi.
Có thể thanh tẩy oán khí cấp bậc này, thiếu niên này có bao nhiêu công đức, mới có thể làm ra loại chuyện này.
"Xin hỏi vị đây xưng hô như thế nào?" Cương Chủ cũng phát hiện ra dị thường chung quanh Tiêu Trần thần tính, liền hiểu được thiếu niên trước mặt nhất định phải là người có công đức vô biên, nếu không sẽ không thể thanh tẩy loại oán khí này.
Vì công lao của hắn là vô bờ bến nên hắn hẳn phải là người có lòng nhân ái cao cả.
Đối với một người như vậy, Cương Chủ không dám lơ là.
Nghe thấy Cương Chủ hỏi tên Tiêu Trần, Thiên Lang Tinh lấy lại tinh thần.
"Khụ khụ." Thiên Lang Tinh ho khan hai tiếng, thu hút sự chú ý của tất cả mọi người.
Thiên Lang Tinh kiêu ngạo ngẩng đầu, trịnh trọng giới thiệu vấn đề: "Các người có thể vểnh tai lên mà nghe cho rõ ràng, người trước mắt các người đây chính là Thôn Thiên Đại Đế Tiêu Trần chưa từng có ai, hậu vô lai giả, chiến lực thứ nhất, trí tuệ thứ nhất, tướng mạo thứ nhất.. "
"Hì hì." Tiêu Trần thần tính nhếch miệng cười ngây ngô một tiếng, có chút ngượng ngùng gãi gãi đầu, "Tôi tốt như vậy sao?
"Vâng." Chu Tước Tinh và Kỳ Lân Tinh cùng nhau gật đầu.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận