"Phi! Lão già kia, cho ông giả bộ này." Tiêu Trần nhảy dựng lên, nhổ một bãi nước miếng vào đầu lão già.
"Ui chao! Đệch mợ."
Đầu của Tiêu Trần sững lại một lúc, quên mất nước miếng của mình có độc.
Chỉ trong tích tắc, lão già đã hóa thành bảy sắc cầu vồng, Tiêu Trần vừa lấy ra giải độc đan, hai chân lão già đạp một cái, về chầu ông vải.
"Này... là do tu vi của ông quá thấp, không chịu nổi đấy!" Tiêu Trần có chút đáng tiếc cất giải độc đan đi.
"Cứ vậy mà chết rồi hả?"
Mọi người có chút mờ mịt, cảm thấy có gì đó không chân thật.
"Này con mẹ nó đừng giả chết chứ, đụng đồ sứ cũng không dễ vỡ giống như ông đâu."
Tiêu Trần giả vờ giả vịt đá hai chân, sau đó nhấc chân lão già, ném bay lão ra ngoài.
Mọi người chỉ có thể nhìn thấy một chấm đen nhỏ biến mất nhanh chóng trên bầu trời.
"Tự lão đi đó nhé, mọi người đều thấy đó, lão đi vô cùng an tường, không ai đánh lão hết á!"
Tiêu Trần không có hảo ý nhìn mọi người.
Nhìn nụ cười xấu xa ấy, mọi người chỉ thấy toàn thân run lên.
"Lão... lão rõ ràng là bị cậu ném văng mà." Người nào đó cà lăm nói.
"Ôi, mụ nội mày."
Tiêu Trần xông lên, đối mặt với cái tên không biết thức thời, ra sức đánh túi bụi vào mặt gã.
"Ui da, ui da, sai rồi, sai rồi."
"Lôi lão tự mình đi, khi lão bước ra khỏi cánh cửa này, lão vẫn ổn... Đúng vậy, đúng vậy..."
Cái tên bị đè xuống đất đánh răng bay tứ tung, cuối cùng cũng kịp phản ứng.
Thằng nhóc táo bạo này đang muốn bịt miệng bọn họ, nếu tin tức về việc đại trưởng lão Lôi gia bị đánh chết ở Độc Cô gia lan ra.
Độc Cô gia chắc chắn sẽ không thể thoát khỏi liên quan, đến lúc đó sẽ là một đám rắc rối lông gà đầy đất.
Tiêu Trần nheo mắt nhìn những người khác.
Mọi người run lên một hồi, thằng nhóc táo bạo này từ đâu ra vậy.
Mọi người rất chi là thức thời gật đầu nói: "Đúng vậy, Lôi lão đi vô cùng an tường, khi lão bước ra khỏi cửa này, trên mặt vẫn mang theo nụ cười."
Tiêu Trần hài lòng gật đầu, phủi tay.
"Mụ nội nó, vô sỉ thật, thoạt nhìn các anh rất có tiền đồ, sau này nếu có chuyện gì cứ gọi điện cho tôi."
Tiêu Trần vui vẻ lấy danh thiếp ra, mỗi người một tấm.
Mọi người nhìn dòng chữ bên trên, đầu óc cả đám chết máy tại chỗ.
Đặc biệt là cái tên kỳ lạ, Tiêu Đại Đầu? Tùy tiện quá đi!
"Đây... đây là..." Có người cà lăm nhìn danh thiếp nặng trĩu trong tay, suýt chút nữa nổi cơn đau tim tại chỗ.
"Thiên... Thiên Lạc Tinh Kim." Cuối cùng, mọi người đã phát hiện ra thứ trong tay mình là gì.
Độc Cô Vô Song cũng trợn tròn mắt: "Thiên Lạc Tinh Kim trở nên không đáng giá từ khi nào vậy, cứ tuỳ tiện phát như vậy à?"
"Đã lấy đồ rồi thì nên quản miệng cho tốt!" Tiêu Trần cười nói.
"Đang xảy ra chuyện gì ở đây vậy?" Có người mờ mịt hỏi, bộ dạng như thể người già si ngốc.
"Không xảy ra chuyện gì ở đây cả."
"Đúng vậy, mọi người tương thân tương ái như người một nhà."
Đám đông vô sỉ phụ họa.
"Các ông đều là người làm đại sự." Tiêu Trần vui cười run bắn cả người, giơ ngón tay cái lên.
"Trần Ca Nhi, anh rãnh quá đi, cứ đánh chết hết bọn họ không phải là xong à." Hắc Phong trợn mắt heo.
"Đệch mẹ cậu, ông đây là loại người như vậy à?" Tiêu Trần vẻ mặt chính khí nghiêm nghị nói.
"Ờ." Hắc Phong không chút do dự gật đầu.
Nghe những lời này cả đám ớn lạnh lạnh cả người, đây là muốn giết người diệt khẩu hả.
"Được rồi, được rồi, bọn họ không dám trêu chọc tôi đâu."
Tiêu Trần vui vẻ khoát tay, mọi người thở phào nhẹ nhõm.
"Đúng rồi, đưa tôi đi gặp bé cưng của cô đi." Tiêu Trần nhìn Độc Cô Vô Song nói.
"Cái gì?" Độc Cô Vô Song hơi ngạc nhiên.
"Yên tâm đi, tôi không có ác ý." Tiêu Trần vui vẻ nói tiếp: "Nếu có ý đồ xấu, tôi cứ đánh chết tất cả các cô là được. Còn ở chỗ này đùa giỡn với các cô làm gì?"
Đây quả thật là uy hiếp trắng trợn.
Độc Cô Vô Song cau mày, nhưng lúc này lão đạo sĩ lại nhẹ nhàng lắc đầu.
Trong lòng Độc Cô Vô Song chợt lạnh, chẳng lẽ Trương chân cũng không tự tin mình có thể nắm trị được thiếu niên này sao?
Tiêu Trần nhìn bầu trời ước lượng thời gian: "Nhanh lên, nếu tiên thiên chi khí tiêu tán, trì hoãn con đường tu hành của Vô Địch, ông đây sẽ đánh chết tất cả các cô treo trước cửa ra vào."
Độc Cô Vô Song cắn môi, Độc Cô gia chưa bao giờ bị uy hiếp như vậy.
"Nếu tôi nói không thì sao?" Độc Cô Vô Song hé mắt.
"Haha." Tiêu Trần vui vẻ, tính tình của cô nhóc này giống như đúc với cô nàng táo bạo kia.
"Haha, chúc mừng chúc mừng, tôi đến gặp con gái nuôi của tôi..."
Đúng lúc này, một tiếng cười hào sảng truyền đến.
Từ Kiến Quân và Bạch Chỉ từ cửa bước vào, trong tay Từ Kiến Quân cầm theo hai chai rượu.
Anh ta có mối quan hệ rất tốt với Độc Cô Thiên, ngay từ khi vợ Độc Cô Thiên mang thai, anh ta đã nói rằng mình muốn trở thành cha nuôi của đứa bé.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận