Dịch Tiên càng ngày càng vui vẻ: "Đao của ngươi dường như không nghe lời ngươi. Không có đao, ngươi có thể phát huy toàn bộ thực lực sao?"
Tiêu Trần ma tính hoàn toàn không phản ứng với thằng ngu này, chỉ nhẹ nhàng giơ tay lên.
Tiêu Trần tùy tâm giơ tay lên, ác quỷ cực lớn sau lưng hắn cũng giơ tay lên.
Chỉ là trong tay ác quỷ còn có nhiều hơn một chiếc mặt nạ so với Tiêu Trần ma tính.
"Ta biết chiếc mặt nạ này, gọi là Ác Quỷ Tướng, được tạo ra bởi oán khí vô biên, có thể cải thiện đáng kể các thuộc tính khác nhau trong một khoảng thời gian ngắn." Bộ dạng Dịch Tiên trông trông rất nhàn nhã.
Dịch Tiên có vẻ nhàn nhã, nhưng thật ra đầu óc đã căng thẳng đến cực điểm, từng luồng kiếm khí như có như không du đãng khắp nơi.
Hắn ta nói chuyện với Tiêu Trần ma tính chỉ là muốn đánh lạc hướng Tiêu Trần ma tính thôi.
Nếu đó là Tiêu Trần nhân tính có thể đã tám với hắn ta đôi câu, thậm chí còn ân cần thăm hỏi những nữ tính trong nhà hắn ta.
Nhưng Tiêu Trần ma tính không có thói quen nói chuyện với những kẻ ngu ngốc.
"Đi."
Tiêu Trần ma tính khẽ nhúc nhích ngón tay.
"Uỳnh!"
Một tiếng nổ vang dội trên bầu trời sao, ác quỷ cực lớn sau lưng Tiêu Trần ma tính vậy mà lại biến mất trong hư không.
Dịch Tiên trong lòng giật mình, bởi vì ác quỷ kia không phải biến mất, chẳng qua là tốc độ quá nhanh, nên mới thấy như đột ngột biến mất.
"Uỳnh!"
Ngay sau đó, một tiếng nổ lớn y hệt vang lên.
Sau đó, toàn bộ cơ thể cao lớn của Hắc Long đang nhìn chằm chằm bên cạnh bay thẳng ra ngoài.
"Ah... Khửa khửa khửa..."
Một tiếng cười lớn càn rỡ cao vút lại cực kỳ chói tai vang lên, ác quỷ xuất hiện ở nơi Hắc Long vừa nãy.
Ác quỷ đeo mặt nạ lên như phát điên, đuổi sát theo hướng Hắc Long bay ra ngoài, xẹt qua cực nhanh như sao băng.
Từng tiếng cười lớn chói tai vang lên khắp đường đi.
Hắc Long tựa như bị cú đấm của ác quỷ đánh hôn mê, hồi lâu không kịp phản ứng.
Mãi đến khi ác quỷ lại gần lần nữa, mới vội vàng phòng ngự.
Còn ác quỷ giống như phát điên, hoàn toàn vứt bỏ phòng ngự, vung nắm đấm lên, từng quyền từng quyền nện vào đầu Hắc Long.
Nhất thời, Hắc Long vậy mà lại bị áp chế toàn diện.
"Súc sinh đúng là súc sinh." Dịch Tiên nhìn cảnh này, cười lạnh.
Thực lực của ác quỷ thua xa Hắc Long, chỉ cần Hắc Long không hoảng sợ thì sẽ sớm có thể lật ngược tình thế.
Nhưng Hắc Long chỉ chú ý đến việc phòng ngự, nhất thời bị ác quỷ đánh không kịp trở tay.
"Ngươi cho rằng Ác Quỷ Tướng của ngươi có thể cầm chân Hắc Long bao lâu?"
Dịch Tiên biết mục đích của Tiêu Trần ma tính, để cho Ác Quỷ Tướng cầm chân Hắc Long, còn mình một đấu một với hắn.
"Đủ rồi." Tiêu Trần ma tính rốt cục nói ra câu đầu tiên.
Ý tứ rất rõ ràng, thời gian Ác Quỷ Tướng cầm chân Hắc Long đã đủ để làm thịt người rồi.
Dịch Tiên cười nhạo, hắn ta chưa bao giờ nhìn thấy một người ngông cuồng như vậy.
Không ai trên phiến tinh không này này dám nói những lời như vậy với hắn ta.
Thế nhưng Tiêu Trần ma tính không chỉ nói mà còn làm.
Lúc này, ma khí trên người Tiêu Trần ma tính bắt đầu cuồn cuộn dâng lên.
"Đại Hắc Quan."
"Oành!"
Một cái quan tài màu đen cực lớn từ trên đỉnh đầu rơi xuống, nhốt thẳng Dịch Tiên vào trong.
"Rầm!"
Quan tài đen đóng sầm lại, xích sắt đen khổng lồ bò lên quan tài, siết chặt nó.
Tiêu Trần ma tính nhân cơ hội này nhìn xung quanh xem có thứ gì tiện tay không.
Tuy nói ở cảnh giới của Tiêu Trần ma tính, hắn đều có thể dùng vạn vật, vạn vật đều có thể dùng làm đao.
Nhưng khi ngược mấy tên gà mờ, loại trận chiến cấp độ này, nếu không có vũ khí thuận tay, sẽ luôn cảm thấy thiếu thiếu một thứ gì đó.
Đây cũng là lý do vì sao tu sĩ coi pháp khí là mạng thứ hai.
Một vũ khí thuận tay không chỉ bổ sung sức mạnh bề ngoài, mà còn cả những thứ không nhìn thấy, không sờ thấy được như sự tự tin.
Đương nhiên, Tiêu Trần ma tính chỉ đơn giản là không quen thôi.
Khi chiến đấu với người khác, Tiêu Trần ma tính thế nào cũng phải có một thanh đao trên tay mới cảm thấy thoải mái hơn một tí.
Tiêu Trần ma tính nhìn Đao Ngục.
Còn Tiêu Trần đang ngồi trước cửa Đao Ngục vẫy vẫy tay nói: "Tự mình nghĩ cách đi. Đao ở đây đều từng chịu tổn thương, không hoàn chỉnh đâu, cậu đừng có quấy rầy chúng."
...
"Đến."
Tiêu Trần khẽ vươn tay, một tia sáng lấp lánh xẹt qua tinh không xa xôi.
Khi tia sáng đến gần, một cảm giác bị áp bức cực lớn ập đến, vậy mà lại là một ngôi sao không nhỏ.
"Răng rắc, răng rắc..."
Đại Hắc Quan bị trói bằng dây xích bắt đầu xuất hiện những vết nứt trên bề mặt.
"Uỳnh!"
Khoảnh khắc tiếp theo, Đại Hắc Quan ầm ầm vỡ vụn.
Dịch Tiên vân đạm phong kinh chỉnh lại quần áo, nhìn ngôi sao cực lớn, cười nhạo nói: "Ngươi định dùng thứ này đánh ta à?"
Tiêu Trần mặt không biểu tình đưa tay ra, sau đó tùy ý bắt lấy.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận