Chỗ đầu thuyền của Tiêu Trần tổng cộng được chia thành mười lăm phần, nơi ở của Tiêu Trần ở ngay chính giữa, có lẽ là nơi an toàn nhất.
Phượng Hà chỉ vào hai nơi bên cạnh chỗ ở của Tiêu Trần, cười nói: "Bên trái là u Dương Đức, bên phải là Trần Thiếu Kiệt. Nếu rảnh rỗi không có việc gì, cậu có thể đi tìm bọn họ chơi!"
Đầu Tiêu Trần đầy hắc tuyến, u Dương Đệ thì không sao. Nhưng nếu Trần Thiếu Kiệt biết cô gái mình thích bỗng nhiên biến thành đàn ông, với tính cách tổng tài bá đạo kia của hắn ta, không xé xác mình mới là lạ.
"Đúng rồi, Nam Cung Thiên Ninh và Hoàng Phủ Danh Kiếm có lên thuyền không?" Tiêu Trần hỏi.
Nhằm đảm bảo an toàn, Tiêu Trần cảm thấy cần phải tìm hiểu rõ ràng mới được.
"Không." Phượng Hà lắc đầu, nhìn Tiêu Trần cười nói: "Nam Cung Thiên Ninh vốn định lên thuyền, về phần tại sao không lên, chắc cậu phải biết nguyên nhân chứ?"
"Không biết, đừng hỏi tôi, không liên quan gì đến tôi cả." Tiêu Trần lập tức bắn một tràng ba câu.
Phượng Hà che miệng cười: "Về phần Hoàng Phủ Danh Kiếm, ban đầu đến vì hội đấu giá, cho nên không lên thuyền cũng là chuyện bình thường."
Tiêu Trần gật đầu yên tâm, chỉ cần không đụng chạm với u Dương Đức và Trần Thiếu Kiệt là được rồi.
"Mà này, nếu rảnh rỗi nhàm chán thì có thể đến đây chơi, ở đó cái gì cũng có."
Phượng Hà thần bí chớp chớp mắt: "Được rồi, tôi đi xem chủ nhân đã. Cậu cứ tự chơi đi nhá!"
Sau khi Phượng Hà rời đi, Tiêu Trần đã đi dạo vòng quanh một vòng.
Chim hót ríu rít, côn trùng kêu vang, gió nhẹ khẽ lướt qua mặt, màn sương bốc lên trắng xóa, cảm giác thật giống như chốn thần tiên ở trần gian.
Tiêu Trần không có sở thích ngắm cảnh đẹp. Sau khi kìm nén một hơi đánh một bộ quyền, rồi bắt đầu nằm ngáy o o...
Bây giờ, luyện một hơi của võ phu này cũng không có tiến triển gì, hơi thở này chỉ có thể tăng lên khi thực chiến, dù sao Tiêu Trần cũng không gấp gáp, cứ thuận theo tự nhiên là được.
Bóng tối dần dần đến, những vì sao trên bầu trời đêm phát ra ánh sáng.
Ánh trăng mờ ảo lấp ló trong rừng trúc, sưởi ấm gian phòng nhỏ cô độc ở nơi này.
Ánh sao lại cô tịch, trong trẻo, có lẽ chỉ có ánh trăng dịu dàng tĩnh lặng này mới có thể vừa phải như vậy.
Dưới khung cảnh tuyệt đẹp này, Tiêu Trần nằm trong gian phòng nhỏ bằng trúc, ngủ một giấc ngon lành.
Lưu Tô Minh Nguyệt ngồi trên ngực Tiêu Trần, gặm móng heo lớn, thân hình nho nhỏ phập phồng theo từng nhịp thở của Tiêu Trần.
Mặc Nham ngồi ở bên ngoài, đôi mắt màu vàng hơi nheo lại, lẳng lặng nhìn bầu trời đêm vô tận, không biết đang suy nghĩ gì.
"Mau dậy đi, nhóc con, chúng ta đi xem pháo hoa." Lúc này, Phượng Hà đi tới, không kìm được mà kéo Tiêu Trần đang ngáy o o dậy.
"Pháo hoa, pháo hoa gì?" Tiêu Trần đang ngủ có chút mông lung, nhìn ra bên ngoài, phát hiện trời đã tối hẳn.
"Tại sao vẫn chưa lên đường vậy?" Tiêu Trần hỏi.
"Ngay bây giờ đây." Phượng Hà kéo Tiêu Trần ra bên ngoài gian phòng trúc.
Giờ phút này, trong màn đêm tĩnh mịch, một "sao băng" màu đỏ chợt lóe lên, cùng một tiếng rít chói tai, sao băng này vọt thẳng lên trời.
"Oành!"
Sau đó "sao băng" này ầm ầm nổ tung, trong chớp mắt bầu trời đêm đen kịt biến thành một khu vườn đầy màu sắc.
Những tia lửa giống như sao băng từ trên trời rơi xuống, như thể đang chờ đợi mọi người ước nguyện.
Thế giới ngọc thụ quỳnh hoa tái hiện một khu vườn thiên cung trong bóng đêm.
Pháo hoa màu tím xinh đẹp lộ ra khuôn mặt tươi cười, tương phản với đêm đen như mực. Pháo hoa màu xanh lá ngoái đầu nhìn lại, tạo thành một khuôn mặt tươi cười cùng pháo hoa màu vàng rực rỡ... Trong thế giới pháo hoa, tất cả chỉ còn lại là kinh ngạc thán phục.
Trong màn pháo hoa sáng tắt, khuôn mặt của Tiêu Trần khi thì rõ ràng, khi thì hư ảo.
Ngơ ngác nhìn cảnh này, Tiêu Trần đột nhiên có chút cảm động, không biết đã bao lâu không thấy cảnh đẹp như vậy.
Với sự bay lên của ngôi "sao băng" đầu tiên, ngày càng nhiều pháo hoa bay lên bầu trời. Những chùm pháo hoa rực rỡ như những dải lụa đủ màu sắc làm tươi đẹp cả một vùng trời.
"Tôi đã xem nó không biết bao nhiêu lần, nhưng vẫn không xem đủ." Phượng Hà nhẹ nhàng nói, khuôn mặt tràn đầy vui sướng và tự hào.
Đúng lúc này, giọng nói của Nhan Tử Ninh vang lên giữa đất trời.
"Năm bảy trăm tám mươi ba Thiên Kim, Tuyết Nguyệt đại thế giới, lần chạy thương thứ 34.000 của thương đội hiệu buôn Vạn Vĩnh, chính thức lên đường."
Giọng điệu của Nhan Tử Ninh rất nghiêm túc, trang trọng và tự hào.
Hơn 30.000 lần, cũng nghĩa là hơn 200.000 năm, chắc chắn phải tự hào rồi.
Khi giọng nói của Nhan Tử Ninh vang lên, thuyền buôn khổng lồ từ từ chuyển động.
Một tia sáng màu đen bay lên trên thân thuyền, trận đồ cổ xưa khắc trên thân thuyền lúc này được kích hoạt.
Những tia sáng màu đen này liên kết với nhau tạo thành một vòng bảo hộ khổng lồ màu đen, bao phủ toàn bộ thuyền buôn.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận