Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Đại Đế Chui Ra Từ Trong Mộ

Chương 1435: Tiếu Sương

Ngày cập nhật : 2025-09-10 15:17:27
Một cỗ khí thô bạo không cách nào nói rõ, lập tức tràn ngập trong đại sảnh.
Mặc dù không có chân nguyên, nhưng cỗ khí thế lưu manh này giống như trấn trụ hết thảy tất cả mọi thứ.
Sắc mặt vị công tử ca kia thay đổi mấy hồi mới khôi phục lại như thường, rất muốn nói chút gì đó to gan, nhưng nhìn cái mặt quỷ hung thần ác sát, lời nói ra đến miệng rồi cũng đành nuốt lại.
"Hừ!" Công tử ca hừ lạnh một tiếng, đi theo Tiểu Bạch lên lầu.
Càng khiến cho công tử ca sốt ruột chính là, cô nương Tiểu Bạch dẫn đường cho chính mình, lại ngẫu nhiên quay đầu lại nhìn Tiêu Trần, trong mắt tràn ngập sự hiếu kỳ.
Các chủ cười lạnh một tiếng, khẽ gật đồng với Phượng Hà.
Tiêu Trần hiện tại có thể nhìn ra được, cái gì là mánh khóe không nhìn thấy người!"
"Ảnh hưởng đến các vị rồi, thật ngại quá, đề Ngưng Yên đàn một khúc cho mọi người, coi như bồi tội."
Biểu hiện hiện tại của các chủ, mới giống như một người làm ăn bình thường.
Nói xong, các chủ kéo Tiêu Trần đi lên lầu, nhìn như vật thật giống như sẽ uống hai chén bồi tội với Tiêu trần.
Phượng Hà bất đắc dĩ đi theo phía sau, "Tiểu Yên, đừng chậm trễ chính sự."
"Biết rồi, chỉ là uống chút rượu thì có thể trì hoãn chuyện gì, Tiểu Phượng, ngươi cũng đừng đi theo, quấy rối thế giới hai người của chúng ta." Các chủ cười tủm tỉm kéo Tiểu Trần, đi vào một gian phòng, phịch một tiếng, nhốt Tiểu Phượng ở bên ngoài.
"Nha đầu chết tiệt này." Phượng Hà ở sau cửa tức giận giậm chân.
Sau khi vào nhà, các chủ thực sự lấy ra một bầu rượu.
"Ba vạn năm thanh lộ nhưỡng."
Thay đổi ở bên ngoài tùy tiện, các chủ lúc này lại ôn nhu dị thường.
Tiêu Trần cảm thấy, loại sinh vật nữ nhân này thật con mẹ nó khó đoán.
Uống thì uống, ngu sao mà không uống.
Tiêu Trần ngồi đối diện với Các chủ, Các chủ tự mình rót rượu cho Tiêu Trần.
Chỉ nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn ửng hồng, ánh mắt ẩn ý đưa tình của Các chủ, toàn thân Tiêu Trần nổi da gà.
Các chủ đột nhiên tiến đến trước mặt Tiêu Trần, đôi mắt đẹp nhìn chằm chằm vào Tiêu Trần, hơi thở nhàn nhạt phả vào mặt hắn.
Khói từ lư hương lượn lờ bay lên khiến cả căn phòng có chút hư ảo.
Các chủ từ từ lùi lại, móng tay màu đỏ, ly rượu cầm trên tay mảnh khảnh không ngừng đung đưa trong không khí.
Bầu không khí nhất thời có chút kiều diễm.
"Uống thì uống, cô... cô đừng có mà xằng bậy!" Tiêu Trần vừa nói vừa rùng mình.
"Haha!" Các chủ đột nhiên phá lên cười: "Đùa với cậu thôi!
Tiêu Trần đầu đầy hắc tuyến, ai mà chịu nổi nữ nhân này chứ.
"Được rồi, nhóc con, cậu tự mình chơi đi, tôi còn có việc phải làm." Các chủ nói xong, nhẹ nhàng phất phất tay, bóng dáng bỗng nhiên biến mất.
"Cái này..."
Thôi được, chơi ở đâu chẳng phải là chơi, hoàn cảnh ở đây cũng khá tốt.
Tiêu Trần nghĩ xong, kéo tư thế rồi tự mình rót rượu uống.
Lưu Tô Minh Nguyệt cũng nhảy ra ngoài, Tiêu Trần rót cho cô một ly rượu.
Con bé này vừa gặm móng heo lớn, vừa nhúng chiếc đũa nhỏ vào rượu, ăn một ngụm thịt rồi thè lưỡi liếm một ngụm rượu, sướng quá trời.
Nhìn bộ dạng chóng mặt của Lưu Tô Minh Nguyệt, Tiêu Trần cảm thấy con bé này sau này nhất định sẽ là một tên nghiện rượu cho mà coi.
Rượu không nhiều lắm, nhưng Tiêu Trần lại uống rất lâu, khi uống hết rượu, dứt khoát nằm ngay ngắn trên mặt đất rồi ngủ thiếp đi.
Hai canh giờ sau, một bóng dáng xinh đẹp bước vào phòng.
Một thân áo mỏng màu xanh nhạt, đầu buộc một sợi dây màu trắng.
Tóc đen đẹp đẽ được tùy ý vén lên, ghim nghiêng nghiêng bằng một cây trâm đơn giản.
Bóng dáng này đeo một tấm khăn che mặt, không thấy rõ bộ dáng.
Nhưng đôi lông mày lộ ra, mảnh mai tự nhiên, đôi mắt trong veo sâu không thấy đáy, nhẹ nhàng ngoái đầu nhìn lại, khiến cho người ta run lên cả thể xác lẫn tinh thần.
Nhìn thấy Tiêu Trần đang nằm ngáy o.. o..., lông mày của nữ tử nhẹ nhàng cau lại.
Sau đó, nữ tử ngồi xổm xuống, muốn đỡ Tiêu Trần dậy.
Ngay khi bàn tay của nữ tử sắp chạm vào Tiêu Trần, mắt Tiêu Trần đột nhiên mở ra.
"Cô muốn giết ai?" Tiêu Trần nhìn chằm chằm vào mắt nữ tử, hỏi một câu hỏi không hiểu ra làm sao.
Đồng tử của nữ tử bỗng nhiên co rút lại, nhưng ngay lập tức trở lại bình thường.
"Tại sao công tử lại nói thế?" Nữ tử nhẹ nhàng nâng Tiêu Trần dậy, nhàn nhạt hỏi.
Tiêu Trần không từ chối sự nâng đỡ của nữ tử, sau khi ngồi dậy, hung hăng lắc đầu hai cái.
Nữ tử thi lễ: "Công tử, tiểu nữ tên là Tiếu Sương, được Các chủ yêu cầu đến đây để làm bạn với công tử."
"Ồ!" Tiêu Trần không hề hào hứng ngáp một cái.
"Tại sao công tử không có hứng thú nào vậy?" Tiếu Sương nhẹ giọng hỏi.
Đây là lần đầu tiên cô ta gặp một nam nhân lạnh nhạt với mình như vậy.
Đây là sự lạnh nhạt thực sự, không giống như những kẻ giả vờ kia.
Tiêu Trần nhìn cái khăn che mặt trên mặt Tiếu Sương, giọng điệu có chút nhàm chán: "Mặt mày còn chẳng thấy đào đâu ra hứng với chả thú, những người không lộ mặt đều sẽ đối xử như Triệu Tứ thôi."

Bình Luận

0 Thảo luận