"Xấc xược." Tiêu Trần giơ nắm đấm, đi tới đánh lung tung một trận.
"Ông đây là loại người bán hàng giả sao?"
Mọi người bị đánh cho gào khóc thảm thiết, hơn nữa có vài người sợ đến mặt không còn chút máu.
Bởi vì những người này bọn họ đều là đại diện gia tộc tới nơi này giao dịch, ai nấy đều là trụ cột vững vàng của gia tộc, cảnh giới thấp nhất cũng là Thượng tam cảnh.
Hiện tại những người bọn họ lại bị đánh không còn sức đánh trả chút nào, làm sao không khiến cho bọn họ sợ hãi được chứ.
Trong đó có hai người bị đánh dữ dằn, chịu không nổi kêu khóc.
"Tiểu ca à, tôi thật sự không có ý gì khác, nếu là cây trà ngộ đạo trong truyền thuyết thật, chúng tôi đúng là không có ai mua nổi!"
"Đúng vậy, tiểu ca, anh xem răng tôi đều sắp bị anh đánh rớt hết rồi."
"Ha ha, như vậy sao!" Tiêu Trần có chút ngượng ngùng cười, "Lợn chết, đổi một cái."
Hắc Phong lại vui run bắn cả người, chỉ vào những tên kia nói: "Không phải trư gia cố tình nhục mạ mấy người, cây trà ngộ đạo mà cũng không mua nổi, vậy đừng nghĩ tới cái khác nữa."
"Cánh Thiên Phượng Lưu Ly, mua nổi không?"
"Thanh Phong Hóa Sát, mua nổi không?"
"Thanh Tâm Tam Tuyệt, mua nổi không?"
Nhìn Hắc Phong lấy ra mấy món trong truyền thuyết mới có, thậm chí có cái ngay cả nghe cũng chưa từng nghe qua, mọi người không ngừng lau mồ hôi lạnh.
"Một đám nghèo, ha ha. Không có tiền đi ra mua cái rắm."
Hắc Phong am hiểu nhất chính là xát muối trên vết thương của người khác.
Tiêu Trần bất đắc dĩ, nội tình của những gia tộc trên trái đất thực sự quá kém, có thứ tốt đều chỉ có thể giương mắt nhìn.
"Các người có thể làm thế này, chung vốn mua giống nhau, mọi người cùng nhau dùng!"
Bởi vì có cái gọi là, chỉ cần tư tưởng không phải xuống dốc, có cách còn hơn gặp trắc trở nhiều.
Cây trà ngộ đạo, vô cùng thích hợp cho mọi người cùng mua, đến lúc đó lá trà phân phối đồng đều là được rồi.
Mọi người ngơ ngác nhìn nhau, đó có vẻ là một ý kiến hay.
Lại nói, Lưu Tô Minh Nguyệt cùng Lãnh Tiểu Lộ đang ở đây.
Sau khi rời khỏi Tiêu Trần, hai đứa đi dạo ở nơi tán tu bên ngoài tụ tập bày quầy bán hàng.
Lưu Tô Minh Nguyệt cầm chén nhỏ, lau nước bọt, chỉ dẫn Lãnh Tiểu Lộ đi tới trước một quầy hàng.
Ông chủ là một ông béo như phật Di Lặc, cười lên đáng yêu cực kì.
"Chú Vương, buổi sáng tốt lành." Lưu Tô Minh Nguyệt kêu một tiếng ngọt ngào.
Ông chủ mập đang nói chuyện phiếm với người bên cạnh, thấy Lưu Tô Minh Nguyệt, trong nháy mắt gương mặt mập cười nở hoa, con mắt đều híp thành một đường chỉ.
Ông chủ mập là một tán tu bán pháp khí, Tiêu Trần đi dạo ở chỗ này vài ngày, dĩ nhiên hết sức quen thuộc.
Ông chủ mập đặc biệt thích Lưu Tô Minh Nguyệt, nói theo lời của ông, thấy Lưu Tô Minh Nguyệt cũng giống như nhìn thấy con gái bé bỏng của mình.
"Tiểu Minh Nguyệt, ngày hôm nay sao lại tới trễ như thế kia!" Ông chủ mập nói, lấy ra một đĩa gà cay, còn có hai chén cơm tẻ.
"Cảm ơn chú Vương." Lưu Tô Minh Nguyệt vui vẻ nhảy lên trên bụng to của ông chủ mập.
Lưu Tô Minh Nguyệt ngồi trên bụng lớn như Phật Di Lặc, vui vẻ nhìn Lãnh Tiểu Lộ: "Tiểu Lộ ca ca, anh muốn ăn không? Ăn rất ngon đấy!"
"Em ăn đi, anh không thích ăn cay." Lãnh Tiểu Lộ nhẹ nhàng lắc đầu.
Ông chủ mập có chút kinh ngạc nhìn Lãnh Tiểu Lộ, dường như không ngờ rằng, người xinh đẹp như vậy lại là một cậu bé.
Có lẽ là đã quen với tình huống này, mặt Lãnh Tiểu Lộ hơi hồng, cười lễ phép.
"Tiểu công tử ngọc cốt băng tư, căn cốt tốt, quả thật hiếm thấy."
Nhìn Lãnh Tiểu Lộ có chút xấu hổ, ông chủ mập nhịn không được khích lệ.
Tuy rằng ông chủ mập chỉ có Trung tam cảnh, thế nhưng đã lăn lộn nhiều năm, vẫn rất có mắt nhìn người.
Thiên phú của Lãnh Tiểu Lộ ngay cả con hàng như Hắc Phong cũng không nhịn được động tâm, hiển nhiên là gánh được lời khen này.
Lãnh Tiểu Lộ lại cười ngốc nghếch, cũng không biết giao tiếp với người giang hồ sành sỏi này như thế nào.
Ông chủ mập nhìn ra Lãnh Tiểu Lộ có hơi câu nệ, chuyển chủ đề hỏi: "Tiểu ca thổ hào kia, ngày hôm nay sao không tới đây thế?"
"Tiểu ca thổ hào?" Lãnh Tiểu Lộ vẻ mặt ngỡ ngàng.
"Chính là Đại Đế ca ca đó!" Lưu Tô Minh Nguyệt gắp lấy quả ớt trong đĩa gà cay, ngay cả đầu cũng không kịp ngẩng lên.
Tiểu ca thổ hào, đây là biệt hiệu mới nhất Tiêu Trần có được.
"Đại Đế ca ca?" Ông chủ mập cười ha ha, hiển nhiên chỉ coi rằng cô nhóc này đang nói lung tung.
Nhìn ông chủ mập có chút không tin, Lưu Tô Minh Nguyệt hơi nóng nảy nhảy trên bụng ông chủ mập.
Bụng bự thịt núc ních, Lưu Tô Minh Nguyệt búng lên rất cao.
"Hừ! Đại Đế ca ca rất lợi hại, ai cũng đánh không lại Đại Đế ca ca."
Ông chủ mập thận đỡ lấy Lưu Tô Minh Nguyệt, gật đầu đồng ý: "Đúng, đúng, tiểu ca thổ hào lợi hại nhất."
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận