Nhưng chuyện Yêu Hậu phá kính, tin đồn chỉ là tin đồn, chưa bao giờ được xác nhận.
Hiện tại Yêu Hậu sinh con, lời đồn đại này đương nhiên tự sụp đổ, bởi vì sau khi sinh con, thực lực của Yêu Hậu nhất định sẽ suy giảm, hoàn toàn không thể xung kích lên cảnh giới Ngụy Đế.
Nhưng không cần biết Yêu Hậu có thể trùng kích Ngụy Đế hay không, Tuyết Quốc vẫn là một quái vật khổng lồ, cũng sẽ không yếu hơn ngũ đại Thiên Cung của Nhân tộc.
Vào thời điểm mấu chốt hiện tại, đột nhập vào rừng rậm Tuyết Hải rõ ràng không phải là một quyết định sáng suốt.
Bóng dáng của mười mấy nữ tử càng lúc càng nhanh, băng qua rừng rậm tuyết đọng vậy mà lại không để lại bất cứ một dấu vết nào.
Đột nhiên, một nữ tử dẫn đầu mặc quần bó màu lam vẫy tay ra hiệu cho mọi người dừng lại.
Cả đám nữ tử đều khẩn trương đề phòng.
"Sư tỷ, sao vậy?"
Nữ nhân dẫn đầu mặt mày xinh đẹp nhìn chằm chằm phía trước, lạnh lùng nói: "Hình như chúng ta cứ đi vòng qua vòng lại chỗ này."
Vẻ mặt của mọi người đều thay đổi, rừng rậm Tuyết Hải lớn vô cùng quỷ dị, nếu phát sinh chuyện gì, mọi người cũng sẽ không cảm thấy kỳ quái.
Nhưng lúc này, dưới chân mọi người đột nhiên xảy ra dị biến.
Mặt đất sụp đổ mà không có dấu hiệu báo trước, một sinh vật quá khổ như một con giun đất lao ra ngoài.
Điểm không giống như giun đất là đầu của thứ này hoàn toàn là một cái miệng khổng lồ.
Răng nanh rậm rạp, ba tầng trong, ba tầng ngoài che kíp khoang miệng.
"Tuyết Hải Ma Long." Một nữ tử kêu lên, trong nháy mắt cô ta đã bị Ma Long nuốt chửng.
"Sư muội." Đám nữ tử giận dữ, bay lên trời.
"Lao Huyền Băng."
Tất cả những nữ tử lấy pháp bảo ra, ngay lập tức, nhiệt độ xung quanh giảm xuống mức đóng băng.
Bức màn băng trắng trong nháy mắt lan ra, toàn bộ phạm vi mười dặm bị đóng băng ngay lập tức.
Cơ thể của Ma Long đã bị biến thành một tác phẩm điêu khắc bằng băng khi chui được một nửa xuống đất.
Trong tay nữ tử dẫn đầu xuất hiện một cây giáo băng.
Ngay lập tức ngọn giáo băng vụt ra khỏi tay, lao thẳng vào Ma Long bị đóng băng.
Không khí xung quanh lập tức bị ngọn giáo băng làm biến dạng, tiếng rít chói tai, đâm vào màng nhĩ khiến người ta đau đớn.
"Bịch." Ngay khi ngọn giáo băng sắp đụng vào Ma Long.
Bàn tay nhỏ nhắn được sơn móng tay màu đỏ vững vàng bắt lấy ngọn giáo băng.
"Bùm!"
Bàn tay nhỏ bé có vẻ cực kỳ yếu ớt đó vậy mà lại bóp nát ngọn giáo băng cương mãnh.
"Huyền Thiên Thiên Tông các cô đến đây diễu võ giương oai hình như có vẻ không hợp quy củ lắm nhỉ." Một giọng nói mê hoặc, có phần lười biếng vang lên.
Nhìn thấy nữ tử xinh đẹp nóng bỏng đến mức tận cùng đó, vẻ mặt của mọi người đều thay đổi kịch liệt.
"Hàn Tử Kỳ."
Nữ tử dẫn đầu Huyền Trạch Thiên Cung đột nhiên thay đổi thái độ.
Cung kính thi lễ với nữ tử: "Bái kiến Thiên Yêu đại nhân."
Hàn Tử Kỳ này là một trong những thất sắc Thiên Yêu của Tuyết Quốc, không chỉ có địa vị cao mà tu vi cũng là Thần Vô Chỉ Cảnh đáng sợ.
Hơn nữa nghe nói, Hàn Tử Kỳ này rất thích hút tinh khí của đàn ông, đàn ông chết dưới tay cô không phải mười vạn cũng là tám nghìn rồi.
Bên phía Huyền Trạch Thiên Cung, ngay cả nữ tử dẫn đầu có tu vi cao nhất, nhưng cũng chỉ là nửa bước Thần Vô Chỉ Cảnh.
Tuy chỉ chênh lệch nửa cảnh giới, nhưng thực lực cách nhau một trời một vực.
Dưới Thần Vô Chỉ Cảnh đều là con sâu cái kiến, câu nói này không phải là nói giỡn thôi đâu.
Tất cả mọi người đều không ngừng kêu khổ trong lòng: "Yêu tinh chết tiệt này sao lại xuất hiện ở đây chứ?"
Rừng rậm Tuyết Hải lớn là biên giới của Tuyết Quốc, bình thường Thiên Yêu cấp độ này không thể nào xuất hiện ở đây được.
Hàn Tử Kỳ lắc lắc thân hình như rắn nước, dùng tay quạt gió, trông có vẻ như bà cô rất nóng.
Nhưng xung quanh rõ ràng là băng tuyết ngập trời, nếu như vậy mà còn nóng thì nhất định là có ma đấy.
"Các cô nha, không biết mấy giờ rồi sao? Còn dám chui vào đây." Hàn Tử Kỳ vẻ mặt đáng tiếc.
"Thiên Yêu đại nhân, Huyền Trạch Thiên Cung chúng tôi vô ý mạo phạm, nhưng ba ngày trước, một tiểu đội lịch lãm rèn luyện của Thiên Cung đã tiến vào rừng rậm nhưng chưa trở về. Để không gây ra hiểu lầm, chúng tôi đến tìm kiếm và đưa người trở về theo lệnh của Cung Chủ. Nếu như có đắc tội, xin ngài đại nhân rộng lòng tha thứ."
Trong lời nói mềm mỏng của nữ tử mang theo cứng rắn, ý tứ rất rõ ràng, chúng tôi nhận thua, nhưng cô không thể khi dễ chúng tôi.
"Tuổi còn trẻ mà miệng lưỡi bén nhọn ghê." Hàn Tử Kỳ cười tươi như hoa.
Nhưng bàn tay không qua loa chút nào, bàn tay đang quạt gió của Hàn Tử Kỳ đột nhiên dừng lại.
Thiên địa đột nhiên trở nên yên tĩnh, tiếng chim hót, tiếng côn trùng kêu vang ở xa xa nháy mắt bỗng biến mất không còn tăm tích.
Chẳng biết từ bao giờ, gió bắt đầu thổi trong rừng rậm.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận