"Nói nhảm đây không phải Vận Mệnh Thiên Quốc à?" Tiêu Trần nghĩ có phải đầu con nhóc kia bị hư rồi không.
Lưu Tô Minh Nguyệt nhịn xuống xúc động nhéo tai hắn, tiếp tục hỏi: "Lai lịch của Vận Mệnh Thiên Quốc thì sao?"
"Nhân thư trong ba sách Thiên Địa Nhân!"
"Lai lịch của Nhân thư thì sao?"
Tiêu Trần trợn trắng mắt lên: "Tôi biết mới là lạ, này này, nói chứ chúng ta đang chạy trối chết đấy, cô cứ hỏi dài dòng như vậy, không tốt lắm đâu!"
"Yên tâm, người kia ở chỗ này, ngón tay không dám qua bên này." Lưu Tô Minh Nguyệt nhìn ngọn núi lớn nơi xa, lo lắng nói.
"Hiện tại tôi nói cho anh biết lai lịch của Nhân thư." Vẻ mặt Lưu Tô Minh Nguyệt đột nhiên trở nên bi thương.
Tiêu Trần có chút đau lòng nói: "Không sao chứ? Nếu như không muốn nói thì đừng nói, tôi không sao cả."
Lưu Tô Minh Nguyệt lắc đầu tiếp tục nói: "Nhân thư khác với Thiên thư Địa thư. Khởi nguyên của hai sách Thiên Địa không thể khảo chứng, ở Đại Hắc Ám cũng đã tồn tại, nhưng có thể khẳng định là, Thiên thư và Địa thư tuyệt đối không thể nào hình thành vì người, nguyên nhân vì sức mạnh của bọn nó quá mức huyền diệu, đó là tu sĩ không có khả năng đụng chạm đến được."
Tiêu Trần gật đầu, Thiên thư viết số phận vạn vật, Địa thư viết quá trình cả đời vạn vật, cái này đúng là quá mức huyền diệu.
"Như vậy Nhân thư thì sao?"
Lưu Tô Minh Nguyệt khe khẽ thở dài: "Khởi nguyên của Nhân thư có thể tìm được, được sinh từ hỗn độn mới bắt đầu, chính là trái tim của Bàn Cổ đại thần biến thành."
"Hà?" Tiêu Trần nghe được đáp án này, trong lúc nhất thời hơi nghệt ra, ngàn đoán vạn đoán, cũng không có đoán được kết quả này.
Nhân thư thần bí nhất, lại là trái tim Bàn Cổ đại thần biến thành, Tiêu Trần cho dù có gõ phá đầu chó của mình cũng không nghĩ ra là kết quả như vậy.
Lưu Tô Minh Nguyệt dường như hồi tưởng lại chuyện cũ, ngữ khí tràn đầy bi thương.
"Trước đây Bàn Cổ đại thần trọng thương gần chết, vào lúc gần cuối đời, hóa thân thể thành một ngôi sao, mà trái tim thì hóa thành Nhân thư."
Chuyện này Tiêu Trần biết, Bàn Cổ đại thần biến thành ngôi sao, không cần phải nói nhất định là địa cầu, dù sao thần thoại Trung Quốc đời đời tương truyền.
Lưu Tô Minh Nguyệt nhìn nơi xa tiếp tục nói: "Để phòng ngừa những sinh vật kia ngóc đầu trở lại, cũng vì hậu thế có biện pháp ứng đối. Trên ngôi sao do Bàn Cổ đại thần biến thành, ngưng tụ tinh huyết của bảy Thần. Tinh huyết ấy theo thời gian trôi qua, sẽ tạo ra thứ chống lại những sinh vật kia."
Trong lòng Tiêu Trần hơi động, lấy ra đá vá trời Hầu ca để lại chỗ mình nói: "Thứ cô nói là đá vá trời à?"
Lưu Tô Minh Nguyệt tiếp nhận đá vá trời, nhẹ nhàng gật đầu: "Đá vá trời, tên này tốt."
"Xả xa, vẫn nói về Nhân thư đi!" Lưu Tô Minh Nguyệt trả đá vá trời lại cho Tiêu Trần, "Nhân thư cũng không phải đại biểu cho vĩnh sinh như các anh nghĩ, cũng không phải là vì bảo hộ nhân lý bất diệt mà tồn tại."
"Vậy là vì cái gì?" Tiêu Trần hơi nghệt ra.
"Ngục giam! Thiên thư chẳng qua chỉ là một cái ngục giam mà thôi, Bàn Cổ đại thần dùng tim mình phong ấn sinh vật chiến bại."
Tiêu Trần có chút không rõ: "Tại sao phải phong ấn, trực tiếp làm thịt không được sao."
"Nếu đơn giản như vậy, có thể Bàn Cổ đại thần sẽ không vẫn lạc." Lưu Tô Minh Nguyệt lắc đầu: "Những sinh vật kia sẽ không giết chết được, ít nhất ở tinh không của chúng ta, chúng nó là bất tử, chúng ta cùng lắm chỉ có thể phong ấn chúng nó mà thôi."
"Giết không chết?" Tiêu Trần nhíu mày, nghĩ đến ngón tay lúc trước nọ, hình như đúng là thế thật.
"Giết không chết, đây không phải là tiên thiên đứng ở thế bất bại sao, cái này còn chơi cái gì, tôi về nhà tìm mẹ đi." Tuy rằng ngoài miệng Tiêu Trần nói rất hăng, trong lòng cũng hiểu được sợ rằng chuyện còn nghiêm trọng hơn mình tưởng tượng nhiều lắm.
"Có lẽ chúng nó có thể bị giết chết, chỉ là chúng ta không có tìm được phương pháp mà thôi." Lưu Tô Tiêu Trần lắc đầu.
Tiêu Trần có thể cảm giác được rõ ràng sự tuyệt vọng trên người Lưu Tô Minh Nguyệt truyền ra ngoài.
"Không đúng." Tiêu Trần đột nhiên nghĩ tới Bạo Thực nói: "Trước đây đại ma đầu đã trực tiếp giết chết Bạo Thực, thậm chí ngay cả tro cốt đều mài ra."
Lưu Tô Minh Nguyệt lắc đầu: "Chỉ có một cái khả năng, Bạo Thực anh nói, không phải sinh vật sinh trưởng ở dị vực, mà là quy thuận từ tinh không khác."
Tiêu Trần nghĩ đến Cửu Vĩ Yêu Hồ, còn có Dịch Tiên nọ, đều là sinh linh bên tinh không mình, cũng lại vì dị vực bán mạng.
Tiêu Trần gật đầu, có chút nghi ngờ hỏi: "Nếu Vận Mệnh Thiên Quốc này chỉ là một tòa ngục giam, vì sao có đôi khi sẽ mở ra, đi thu hút tu sĩ tiến đến?"
Tiêu Trần nghĩ rằng, nếu là ngục giam, vĩnh cửu đóng nó lại không được sao, cứ phải mở nó ra làm gì, lẽ nào thú vị à?
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận