Tiêu Trần thừa dịp lúc này, làm thịt tẩm nước sốt cho Lưu Tô Minh Nguyệt.
Nhìn Tiêu Trần như vậy, bà lão bất đắc dĩ thở dài.
"Cậu trai, chờ tôi ở đây nhé, tôi đi một chút rồi sẽ trở lại."
Tiêu Trần lười ngẩng đầu lên, vừa rửa thịt vừa nói: "Đi thôi, không vội, chữ viết tốt một chút, tôi ít đọc sách, viết ngoáy quá thì sẽ không nhận ra."
Mấy cô gái nhìn nghiến răng nghiến lợi, hận không thể đi lên đập nổ đầu chó của Tiêu Trần.
"Tiểu Ngọc, đi lấy ít đồ cho đứa trẻ này ăn đi, ăn thức ăn của thế tục, chung quy đối với thân thể không tốt."
Bà lão căn dặn một tiếng, thân hình trong nháy mắt biến mất.
Tiêu Trần cảm thấy bà lão này thật là tốt hơi quá, đến miếng ăn mà bà cũng quản sao?
Mấy cô gái không theo bà lão trở về, mà đang chăm chú nhìn chằm chằm Tiêu Trần.
"Nhìn cái gì vậy, chưa từng thấy anh chàng đẹp trai bao giờ à?" Nhìn thấy mấy cổ nhìn mình giống như tội phạm, Tiêu Trần cầm một cái đùi gà lên đập tới.
Tránh đùi gà bay tới, mấy cô gái hận đến nghiến răng nghiến lợi.
"Nếu không phải là cụ, hôm nay tôi nhất định sẽ bóp chết cậu."
"Bóp chết rồi rất tiếc, thân túi da tốt này, bán đi còn có thể bán cái giá tốt đấy."
Tiêu Trần nghe được xạm mặt lại, nam nhân ở thế giới này, thê thảm như thế!
"Các cô đừng ở chỗ này dọa người ta." Nhan Như Ngọc ôm một đống trái cây chạy tới.
"Quả Thần Hỏa, quả Mộc Linh." Mấy cô gái nhìn đỏ mắt không ngớt, những thứ này, các cô bình thường đều không ăn được.
"Các cô đừng muốn, đây là ý của cụ."
Nhan Như Ngọc nhanh nhẹn đi tới bên cạnh Tiêu Trần đưa trái cây tới.
"Đều là cái thứ gì thế, heo nhà tôi còn chả muốn ăn." Tiêu Trần lẩm bẩm, cất trái cây vào.
Tiêu Trần thật đúng là không có khoác lác, Hắc Phong rất kén ăn, những thứ này thật đúng là chướng mắt những quả người thường cũng có thể ăn này.
Nhìn Tiêu Trần nói nhỏ ghét bỏ trái cây không tốt, Nhan Như Ngọc có chút không vui, đứng ở một bên cũng không nói chuyện, hờn dỗi.
Nhưng Nhan Như Ngọc dù sao vẫn còn là thiếu nữ, nhìn Tiêu Trần bận rộn, nhịn không được tò mò hỏi: "Cậu đang làm gì thế?"
"Thịt tẩm nước sốt, cô lúc nhỏ không thấy qua à, cái này cũng không biết." Tiêu Trần mở miệng làm Nhan Như Ngọc á khẩu không trả lời được.
Nhan Như Ngọc có chút không rõ, người này làm cách nào sống tới ngày nay còn không có bị người khác đánh chết.
Thế nhưng khoan hãy nói, Nhan Như Ngọc thật đúng là không thấy qua thứ này.
Nhan Như Ngọc tức giận thật muốn đập nổ đầu của Tiêu Trần, chưa từng thấy tên nào lớn lối như vậy.
Tiêu Trần trộn lẫn hương liệu mới mua, cộng thêm một ít vỏ quế bát giác vân vân mang tới từ trên Địa Cầu vào nhau.
"Dù sao cũng không phải là mình ăn, làm thành vị gì cũng không liên quan." Tiêu Trần vui vẻ nghĩ.
Rất nhanh mùi thơm phiêu tán đi khắp nơi, những thứ hương liệu rối loạn này hòa chung một chỗ, cậu khoan hãy nói, thật có chút thú vị.
Lưu Tô Minh Nguyệt bị mùi thơm dẫn đi ra, nấp ngực của Tiêu Trần, không ngừng chùi nước bọt.
"Cho em nếm thứ trước một chút đi."
Tiêu Trần híp mắt, nhìn Nhan Như Ngọc vẻ mặt tò mò bên cạnh, đưa tới một đùi gà tẩm ướp nước sốt.
"Tới, nếm thử, mỹ vị nhân gian, tuyệt đối để cho cô đi đến đỉnh cao của cuộc sống."
Tiêu Trần này cũng không biết nước sốt có vị gì, đây là làm cho Nhan Như Ngọc tới thử.
"Thật sao?"
Nhan Như Ngọc nhìn màu sắc kỳ quái của đùi gà, trong lòng có chút rụt rè.
Chỉ là mùi thơm hình như thật không tệ.
Ăn quen quỳnh tương ngọc lộ, có đôi khi cũng cảm thấy hứng thú với mấy món nè.
"Thật, nếm thử, ăn không ngon không lấy tiền." Tiêu Trần cười xấu xa.
"Cho em một cái đi." Lưu Tô Minh Nguyệt chùi nước bọt, đưa bàn tay nhỏ bé ra.
"Cái gì cũng muốn hết." Tiêu Trần trợn tròn mắt, nhét mạnh đùi gà vào trong tay của Nhan Như Ngọc.
Tuy nhìn màu sắc quỷ dị, nhưng Nhan Như Ngọc thực sự nhịn không được lòng hiếu kỳ, nhẹ nhàng cắn một cái.
"Thế nào?" Tiêu Trần có chút lo lắng đề phòng, phải biết mình hoàn toàn làm bậy, thật sựkhông biết mùi vị sẽ biến thành bộ dạng gì nữa.
Nhan Như Ngọc cắn một miếng, nhai vài cái, biến sắc.
Đây là cái gì vị vậy? Nói không nên lời, bừa bộn giống như cái gì cũng có, chua ngọt đắng cay mặn, mẹ nó có đủ toàn bộ.
"Xem ra mùi vị không được tốt lắm." Thấy sắc mặt của Nhan Như Ngọc, Tiêu Trần không chút do dự đem vứt nước sốt.
"Cậu..." Nhan Như Ngọc phun ra miếng thịt trong miệng, suýt chút nữa không có khóc lên.
"Cậu cái gì mà cậu, tôi ép buộc cô ăn à? Tâm thần." Tiêu Trần mặt không đỏ, tim không đập mạnh một ác nhân cáo trạng trước.
Mấy cô gái còn lại nhìn mà mặt sững sờ, gặp qua vô sỉ, nhưng vô sỉ như vậy, thật đúng là là lần đầu tiên thấy.
Tiêu Trần vứt toàn bộ hương liệu mới mua, "Đồ quê hương vẫn là tốt nhất!"
Tiêu Trần vui vẻ rung đùi đắc ý, theo công thức cũ, lại làm lại nước sốt.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận