Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Đại Đế Chui Ra Từ Trong Mộ

Chương 1124: Mở bàn cược (2)

Ngày cập nhật : 2025-09-10 15:15:32
Theo giá thị trường, mười viên linh thạch cực phẩm đổi lấy một viên linh thạch màu tím.
Ở đây có hơn 20 viên linh thạch màu tím, phải đổi hơn 200 viên linh thạch cực phẩm.
Nếu nhận, tỷ lệ cược là 1 đền 100, đến lúc đó là hơn 20.000 viên, vậy thì mẹ nó hắn có đi bán máu cũng không thể nào đền nổi.
"Hai phần, lợi nhuận linh thạch thu được sẽ chia cho cô hai phần." Trái tim thầy Triệu rỉ máu.
"Thành giao." Cô gái cười như một tiểu hồ ly.
"Tôi đổi ý rồi. Không mua anh trai nhỏ kia nữa. Tôi mua Thác Bạt Hàn thắng."
...
Bàn cược ở bên này đang diễn ra sôi nổi, thì bên phía Tiêu Trần lại có động tĩnh.
"Đây là ai thế, tại sao lại giống kẻ lỗ mãng vậy?" Nhìn thấy bộ dạng nóng giận công tâm của Thác Bạt Hàn, Tiêu Trần tò mò hỏi.
"Đệ tử lớp bọn em." Tiêu Mạn Ngữ bất đắc dĩ nhún vai.
Nhìn hoa hồng rơi trên mặt đất, rồi nhìn đến ánh mắt tên này nhìn chính mình như phun lửa.
Tiêu Trần ngay lập tức hiểu ra, không khỏi cảm thán bây giờ những đệ tử này lá gan cũng quá lớn, vậy mà lại dám theo đuổi giáo viên ở nơi công cộng.
"Này, nhóc lông còn mọc chưa đủ dài mà lại đi học người ta theo đuổi con gái à?" Tiêu Trần nhướng mày khiêu khích.
Thác Bạt Hàn trong nháy mắt sung huyết não, hắn đã cướp nữ thần của mình mà còn chế nhạo mình như thế nữa.
Là đàn ông không ai có thể chịu đựng được.
"Tôi... tôi... tôi muốn... solo với anh... vì... tôn nghiêm... của đàn ông."
Thác Bạt Hàn tức giận đến mức cà lăm, cậu ta có một tật xấu, đó là khi cảm xúc dao động sẽ cà lăm.
"Được... được... được!" Tên bệnh thần kinh Tiêu Trần vậy mà lại học cách nói chuyện của Thác Bạt Hàn.
"Anh... anh... không... không được học... học... cách nói chuyện... của tôi."
Thác Bạt Hàn tức đến mức muốn bất tỉnh.
"Tiểu... tiểu... tiểu nói lắp, tôi... tôi... không... không học cậu." Tiêu Trần vừa trêu chọc vừa lè chiếc lưỡi to lớn của mình.
Khuôn mặt của Thác Bạt Hàn nhanh chóng đỏ bừng, vấn đề nói lắp này thực sự khiến cậu ta không thể làm gì được.
"Độc... đấu, thua... thua... thua... rồi... tránh xa... Tiêu... cô Tiêu."
Tiêu Trần nghe thôi cũng thấy mệt, lộ ra vẻ mặt táo bón.
"Này, tất cả học sinh trong trường của em đều kiêu ngạo như vậy sao? Nói chuyện cũng không dễ dàng, động một chút thì phải tìm người đánh cho bằng được."
Tiêu Trần nhìn Tiêu Mạn Ngữ tò mò hỏi.
Tiêu Mạn Ngữ bất lực che trán: "Chỉ có cậu ta!"
"Buông ra, buông ra, hôm nay tiểu gia ta sẽ vì hồng nhân trút giận."
Tiêu Trần đưa tay ra khỏi vòng tay của Cẩu Đản và Tiêu Mạn Ngữ.
"Cờ rắc..., Cờ rắc......"
Tiêu Trần siết chặt đốt ngón tay phát ra âm thanh rắc rắc, chậm rãi đi về phía Thác Bạt Hàn.
Lúc này, Thác Bạt Hàn cũng bình tĩnh lại, không còn lắp bắp nữa.
Cậu ta nhìn Tiêu Trần, cau mày, phát hiện ra rằng Tiêu Trần không phải là một người tu hành.
Sự giáo dục của gia đình khiến cậu ta cảm thấy xấu hổ, vì một nữ nhân lại đi khó xử một người bình thường.
"Anh không phải là một người tu hành. Tôi sẽ không solo với anh, thắng cũng chẳng vẻ vang gì."
Tiêu Trần vui mừng, tiểu tử này thực cũng còn có tinh thần kỵ sĩ.
Tiêu Trần chỉ vào phía sau nói đùa, "Nếu không đánh với tôi, sư phụ của cậu sẽ thuộc về tôi!"
Khi Thác Bạt Hàn nghe thấy điều này, cậu ta lại lắp bắp.
"Anh... anh... anh dám."
"Tôi... Tôi... Tôi tại sao không dám, cô ấy mỗi ngày ở chung một nhà với tôi, tôi còn có cái gì mà không dám..."
Tiêu Trần vưa Thác Bạt Hàn, vừa đặt tay lên vai Tiêu Mạn Ngữ.
Nhìn cái dáng vẻ muốn ăn đòn đến cực điểm kia, ngay cả đệ tử ở một bên xem cuộc vui cũng không thể chịu đựng được nữa.
"Thác Bạt Hàn đi lên đánh chết hắn."
"Nói đạo nghĩa giang hồ với hắn làm cái gì."
"Đúng đấy, hắn là một người bình thường, làm sao có thể sức với cô Tiêu."
Thác Bạt Hàn nghe thấy những lời của Tiêu Trần, nhìn Tiêu Mạn Ngữ trong tuyệt vọng.
"Cô... cô, cái này... cái này... lại... thật sao?"
Tiêu Mạn Ngữ che miệng cười trộm, gia đình phải ở chung một nhà!
"Thật đấy." Tiêu Mạn Ngữ gật đầu.
"Phốc..." Nhìn thấy sự thừa nhận hào phóng của Tiêu Mạn Ngữ, Thác Bạt Hàn phun ra một ngụm máu già.
Thác Bạt Hàn khí huyết công tâm tại chỗ, sau khi phun ra một ngụm máu già, cậu ta liền ngất đi.
Không đánh mà thắng, một cao thủ thượng tam cảnh cứ như vậy giận đến ngất đi, đây cũng coi như là một đoạn giai thoại.
Một đám đệ tử cá cược mặt mũi lộ vẻ kinh ngạc.
Chuyện gì đã xảy ra? Đại chiến còn chưa thấy, linh thạch của bản thân đã mất rồi.
"Phế liệu sắt này."
"Có thể bị nhân khí làm cho ngất sao, tố chất gì vậy?"
Mẹ nó, đền linh thạch cho lão tử, đây là tài nguyên nửa tháng của lão tử đấy."
Một hòn đá khuấy động cả ngàn con sóng, những lời này có lẽ đã kích thích rất nhiều con bạc, trong lúc nhất thời chung quanh náo nhiệt lên.

Bình Luận

0 Thảo luận