Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Đại Đế Chui Ra Từ Trong Mộ

Chương 1790: Thiên Nhai Bất Động Thành

Ngày cập nhật : 2025-09-10 15:18:08
Con mắt dựng thẳng trên trán Tiêu Trần thần tính chớp động vài lần, trên người hắn tuôn ra vô cùng vô tận phù chú huyền ảo.
Thời gian bắt đầu xuất hiện biến số, tăng lên với tốc độ tên lửa. Trong khoảnh khắc Tiêu Trần thần tính nhắm mắt, hắn đã nhìn thấy tương lai.
"Mở!"
Sau khi nhìn được tương lai, Tiêu Trần thần tính chợt mở bừng mắt. Cùng với tiếng 'mở' kia, khí chất ôn nhu động lòng người lúc trước đã biến thành khí thế cuồng bạo như hồng thuỷ (dòng lũ dữ)
Hắn vừa dứt lời, hai màu sắc trên hư không bắt đầu điên cuồng bùng nổ. Từng vòng xoáy vàng óng được hình thành với tốc độ nhanh không thể tưởng tượng nổi.
Bên trong vòng xoáy xuất hiện vô số hình ảnh, có chim hót hoa nở, có vực sâu hắc ám, có chim thần bay đầy trời...cũng có cả quái vật chạy khắp nơi trên mặt đất.
Mỗi vòng xoáy đều được kết nối với một không gian chồng lên nhau, đây chính là thủ đoạn trục xuất mà Tiêu Trần thần tính giỏi nhất.
"Đến!"
Tiêu Trần thần tính nhẹ nhàng vươn tay, thanh trường đao đỏ lúc trước ẩn trong hư không lập tức xuất hiện trong tay hắn.
Vừa cầm được vũ khí, Tiêu Trần thần tính đã chọc ngay một đao lên. Đao khí vàng óng phá không mà tiến tới, va chạm với đao khí văn đen ngang hư không đang từ từ ép xuống.
Trong khoảnh khắc năng lượng nổ tung, đôi mắt đen nhánh của Tiêu Trần thần tính đã chuyển ngay sang vàng kim.
"Pháp Ngoại Lưu Đày."
Giờ phút này, tất cả những vong xoáy kim sắc đều mở rộng đến cực hạn. Chúng nối liền với nhau, tạo thành một mảnh đại dương vàng óng mênh mông.
Chỉ trong nháy mắt, sức mạnh khủng bố do hai đao khí va chạm với nhau đã bị biển vàng này cắn nuốt sạch sẽ.
Thứ bị cắn nuốt không chỉ là sức mạnh va chạm kia, ngay cả bóng dáng Tiêu Trần thần tính cùng Tiêu Trần ma tính cũng đồng loạt bị nhấn chìm, biến mất không còn tăm hơi.
Hư không nhanh chóng khôi phục lại dáng vẻ bình thường, giống như chưa từng có chuyện gì xảy ra. Chỉ có không gian vỡ vụn mới có thể chúng minh trận chiến có một không hai lúc trước.
"Phù!"
Hai nhóm người cùng xuất hiện trong mảnh hư không này.
Một bên là Thiên Lang Tinh, dẫn đầu thiên đoàn Ngưu Lang của Thiên Nhai Bất Động thành.
Một bên khác chính là ba người Hồng Diệp, Tương Tư và Tiêu Mỹ Lệ.
Hai bên ta nhìn ngươi ngươi nhìn ta, vẻ mặt đều nghệt ra.
Hồng Diệp là người đầu tiên lên tiếng, phá vỡ không khí yê lặng này: "Thiên Lang Tinh đại nhân, bọn họ sẽ không sao chứ?"
Thiên Lang Tinh bất đắc dĩ, buông bàn tay đang vuốt mái tóc bạc trắng của mình xuống, giọng nói có vẻ không chắc chắn lắm: "Chắc sẽ không có chuyện gì đâu, dù lúc trước còn đánh nhau té khói mà."
"Công tử đã đi đâu rồi?" Tương Tư thả linh thức của mình ra, tìm nửa ngày cũng không thấy bóng dáng Tiêu Trần ma tính đâu, hai mắt nhoè nước hỏi.
Có lẽ là do đi theo Tiêu Trần thần tính trong một thời gian dài, nghe quen nhìn quen rồi nên Thiên Lang Tinh cũng trở nên khá hoà nhã nhẹ nhàng.
Anh ta kiên nhẫn giải thích với Tương Tư.
"Đây là thần thông Vô Tận Lưu Đày của Đại Đế thần tính. Hẳn là ngài ấy sợ trận chiến sẽ phá hỏng hư không nên đã cưỡng chế, kéo cả Đại Đế ma tính theo. Các cô yên tâm, lúc trước chuyện thế này hay xảy ra lắm. Tuy thực lực của Đại Đế ma tính hơi kém hơn, nhưng Đại Đế thần tính cũng không có cách nào bắt ngài ấy được. Chờ bọn họ đánh đủ thì sẽ tự đi ra thôi."
Tương Tư nghe Thiên Lang Tinh nói Tiêu Trần ma tính không bằng thần tính thì phồng má, vẻ mặt rất chi là không vui.
Ngay cả Hồng Diệp luôn thấu tình đạt lý cũng trợn mắt lườm anh ta.
Đám người Thiên Lang Tinh chỉ có thể bất đắc dĩ cười khổ. Mấy cô gái này đã đi theo Tiêu Trần ma tính rất rất nhiều năm. Bọn họ đúng là không dám hô to gọi nhỏ với các cô.
"Lúc nào công tử mới ra chứ?" Tương Tư ôm ngực, nước mắt lã chã, hỏi.
Thiên Lang Tinh lắc đầu: "Khó nói lắm. Có thể là chỉ một lát, có khi lại mấy tháng, thậm chí là mấy năm cũng nên."
"Haizz!"
Tương Tư nghe xong liền ngất ngay tại chỗ.
Hồng Diệp vội vàng ôm lấy cô, thở dài cam chịu nói với Tiêu Mỹ Lệ đang đứng ở bên cạnh: "Cứ chờ ở đây đi!"
"Hừ!" Tiêu Mỹ Lệ liếc cô một cái.
"Nếu không chê, ba vị có thể đến Thiên Nhai Bất Động thành." Thiên Lang Tinh quơ quơ tay.
Đột nhiên, hư không vụn vỡ bắt đầu trở nên mơ hồ. Một toà thành cực lớn như ẩn như hiện trong đó, rất xa xôi mà cũng rất gần, cho người ta cảm giác cực lỳ quái lạ.
Hồng Diệp có vẻ rất tò mò, nhìn chằm chằm vào toà thành lớn đang lơ lửng trên không. Cô đã từng nghe Tiêu Trần ma tính nói về Thiên Nhai Bất Động thành.
Theo lời hắn thì toà thành này chính là vốn liếng của Tiêu Trần thần tính, bên trong cất giấu vô số bảo bối.
Toà thành này nhìn sơ thì có vẻ không quá lớn nhưng không gian bên trong lại gần như là vô hạn. Với năng lực của Tiêu Trần thần tính, hắn hoàn toàn có thể tạo ra cả một tinh vân.

Bình Luận

0 Thảo luận